Mấy người khác thoáng đuổi dồn đao khách chạy tứ tán, vì lý do địa hình, chưa đuổi ra bao xa đã bị Hoắc Khứ Bệnh triệu hồi, vội vã tập hợp lại xem xét tình trạng hai người Thi Hạo Nhiên và Đế Tố.
Hai người đều đang hôn mê, may mà vẫn còn sống. Tử Thanh nhanh nhẹn kiểm tra qua họ một lần: Đế Tố còn ổn, chỉ trầy chút ngoài. Vai trái Thi Hạo Nhiên chịu một cú nặng, dù không tổn thương đến chỗ quan trọng nhưng máu chảy không ít. Thuốc điều trị ngoại thương luôn có sẵn, Tử Thanh nửa quỳ rửa sạch vết thương, bôi thuốc, sau đó băng bó xong xuôi cho cậu ta, quay lại chức phận y sĩ vốn có của mình.
“Còn một tên này còn sống? Nên làm gì?” Triệu Phá Nô giao nộp loan đao, trói gô thiếu niên ngất đi kia, xin chỉ thị Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn mấy lượt, nói: “Ta thấy hắn cầm loan đao cũng có ý tứ, trói lại mang đi.”
“Rõ.”
Bá Nhan vốn để lại chăm sóc Đàm Trí xuất hiện ở đỉnh cồn cát, lẳng lặng đứng, chỉ nhìn lại đây. Hoắc Khứ Bệnh quét qua khoé mắt, lòng chợt giật thót, chậm rãi quay người sang, đối diện với dáng người Bá Nhan bất động.
Đàm Trí!
Huyền mã dạo bước tới ủi ủi chàng, Hoắc Khứ Bệnh vô thức đưa tay định kéo dây cương, lại bắt hụt, đành định thần lại kéo cương, xoay người lên ngựa, đầu trống rỗng.
Quay lại bên ki cồn cát, nhìn thấy Đàm Trí vô lực mềm oặt dựa vào đống hành tráng, Hoắc Khứ Bệnh mặt cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936491/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.