Đêm, gió thổi gấp từng cơn, lật lều vải đơn sơ không dày dặn như đại trướng trong doanh, từng luồng từng luồng gió nhỏ lọt vào lều, ý lạnh xuyên qua lớp áo bào, thấm vào da thịt lạnh băng.
Do Đế Tố mang trọng trách trong người nên có thể miễn đứng canh gác. Mà xem như là tiểu tốt thân phận thấp nhất trong đội, Tử Thanh gác trạm đương nhiên được xếp vào thời điểm nửa đêm đến rạng sáng. Vừa mới ngủ mơ mơ màng màng đã bị người dùng sức lay dậy, sau đó bị xách ra ngoài gió lạnh thấu xương đứng canh gác.
Đàn lạc đà đã ngay ngắn xếp một hàng, lặng lẽ khom gối trên đất, trong bóng đêm, bọn chúng yên tĩnh như những gò đồi nhỏ chập chùng trùng điệp. Ngựa cúi đầu đứng, im ắng. Bầu trời buông xuống, ngoài tiếng gió không nghe được tiếng gì khác, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại mình và những con quái vật khổng lồ ngoan ngoãn hiền lành này. So với ban ngày, Tử Thanh chợt cảm thấy nhẹ nhõm nói không nên lời, vui sướng khum tay hà một hơi, chắp tay nhau xoa mạnh, rồi chà xát lên khuôn mặt lạnh băng của mình.
Bỗng, không xa sau lưng có người trầm thấp ho hai tiếng, Tử Thanh theo bản năng quay lại nhìn…
Tướng quân!
Ý cười trên mặt cô còn chưa thu hết, Hoắc Khứ Bệnh cũng ngẩn ra một chớp mắt, lập tức quát khẽ: “Cười cái gì?”
Bị ngài quát, Tử Thanh vội nghiêm túc lại, quay mặt đi, quy củ đứng gác, nhưng chỉ một lúc lại nghe thấy mấy tiếng ho khan hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936494/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.