Trong cúc thành, hai bên đóng mười hai người, do y phục đều một màu đỏ thẫm, nên một đội buộc một băng vải đen mỏng trên cánh tay để phân biệt.
Cờ nhỏ vung, cúc cầu xoáy lượn, bóng người đỏ thẫm chao lượn quanh người.
Dù sao cũng là lần đầu, Tử Thanh đứng im tại chỗ, nhìn cúc cầu chuyền tới chuyền lui dưới chân mọi người muốn hoa cả mắt. Tuy đã nắm hết quy tắc song đến khi đặt chính mình vào trong đó, cô vẫn còn khá ngơ ngác…
Cúc cầu, sẽ không tự lăn đến dưới chân mình chứ.
Đi đoạt à?
Chuồi? Cắt? Đá? Đạp? …
Làm người bị thương thì làm sao?
“Tử Thanh, nhận cầu!” Hoắc Khứ Bệnh thấy cô ngây ngốc, đá một cú đưa cúc cầu đến dưới chân cô.
Cúc cầu xoay tít lăn tròn, Tử Thanh dùng chân gảy hai lần, đang suy nghĩ nên đá đi đâu, là cầu môn? Hay là chuyền về cho Tướng quân? Nhưng mới chần chờ một chốc đã có một người nghiêng người chen vào cướp cúc cầu, thoắt cái phi một cước, cúc cầu bắn tới phía cúc môn, may mà được thủ vệ đánh ra.
Nhẹ “Ơ” một tiếng, Tử Thanh hổ thẹn cúi đầu, lập tức bị người vỗ một cái ngay ót —
“Nhóc thối! Làm mất cầu nữa sẽ xử theo quân pháp đấy!” Hoắc Khứ Bệnh ra vẻ hung dữ, đẩy mạnh sau lưng cô, “Đi! Đoạt cầu về nào!”
Tử Thanh bất đắc dĩ, phát lực dưới chân… Vừa lúc đối phương phát một bước dài, cúc cầu bay lên cao cao, cô nhắm hướng điểm rơi của cúc cầu chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936401/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.