Dây cương thô ráp ma sát trong lòng bàn tay, Oman nghiêm túc nhìn cô… Màu đôi đồng tử của hắn rất nhạt so với người Trung Nguyên, dưới nắng chiều lúc này, giống như viên bảo thạch lóng lánh, thu hết tinh tuý của trời đất, thật không khỏi hoa mắt.
Mãi lâu, hắn mới nhoẻn môi cười hì, trả cương lại cho Tử Thanh, nói: “Đùa cậu chơi! Sao ta nỡ đoạt món hay của cậu cơ chứ.”
Tử Thanh không chịu nhận, nói: “Ta biết hiện giờ cậu không có ngựa.”
Oman vẫn quyết nhét cương vào trong tay cô, cười nói: “Không đáng ngại, đến lúc cần dùng, ta tới mượn cậu cũng không muộn.”
Tử Thanh mới không nói thêm nữa.
Sau lưng Hoắc Khứ Bệnh cũng đã xụ mặt một đống.
“Ở đâu ra thế?” Hai chiếc xe ngựa chở đầy vò rượu chạy qua bên cạnh bọn họ, Hoắc Khứ Bệnh nhăn mày hỏi, “Cần nhiều rượu vậy làm gì thế?”
“À…” Triệu Phá Nô vỗ trán, cười nói, “Cao Bất Thức đã về! Vết thương đã khỏi, lại được thăng chức, vừa về đến đã la hét đòi mời khách. Không phải sao, ở bên sân tập bắn nỏ đang nổi mấy đống lửa, bận rộn tự mình nướng dê rồi nướng hươu, bảo là chỉ anh ta mới biết được khẩu vị của Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh như cười như không, nhìn qua chỗ sân tập bắn, quả nhiên có thể thấy mấy nơi đốt lửa chập chờn, còn có thể nghe mùi thơm thoang thoảng.
“Hai xe rượu, dàn cảnh lớn thật.” Chàng cười cười, “Lão Cao mời bao nhiêu người thế?”
“Bỏ qua doanh ở xa, hai doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936400/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.