Thoắt cái cả đám đều đã đến đông đủ, ngồi vây quanh đống lửa, thịt dê hươu nướng hoặc xé hoặc cắt, rượu ngon từng vò từng vò lột giấy dán, mùi rượu hòa quyện mùi thơm thịt nướng tràn ngập sân tập.
Không biết Oman tìm được hai vò rượu nho từ chỗ nào, ôm đến bên cạnh Tử Thanh, tự cầm chén rót uống một ngụm lớn trước rồi mới vừa lòng thỏa ý cười: “Không thể ngon hơn nữa, niệm tình ngàn dặm xa xôi mới đến đây, không tính toán với nó.”
Tử Thanh cũng có mấy phần hiếu kì, lại gần thăm dò, thấy màu rượu nom rất đẹp mắt, nửa tím nửa đỏ, thuần tịnh trong suốt, vừa thoáng ngửi đã thơm, ngạc nhiên nói: “Sao rượu này không hề giống rượu Trung Nguyên nhỉ?”
“Cậu cũng nếm thử đi!” Oman cầm chén bưng đến bên môi cô.
Tử Thanh rụt ra sau, dè dặt lắc đầu.
Oman không miễn cưỡng, tự uống tiếp một hớp, bảo cô: “Rượu này không so với rượu Trung Nguyên được, không hề mạnh tí nào, cậu uống một chút thật ra cũng không gì đáng ngại.”
Tử Thanh nhìn thần thái lúc hắn uống rượu rất có vẻ lưu luyến, cười nói: “Trước đây cậu thường uống à?”
Oman cười gật đầu: “Rượu này ở chỗ bọn ta, cả trẻ con cũng uống được, từ bảy tám tuổi ta đã uống được không ít.”
Hai bọn họ đang cười cười nói nói, thình lình có một người chợt xuất hiện, đứng trước mặt Tử Thanh, trong tay còn bưng bát rượu…
Tử Thanh giương mắt, nhìn thấy là Tướng quân, sắc mặt ngài rất khó coi, vội đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936398/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.