Đang nói, chàng dắt ngựa chậm rãi ra khỏi rừng tùng, không nấp nữa, Quảng Uy Doanh ung dung tự tại hiện ra trong tầm mắt. Ánh nắng rải xuống, chỉ vàng thêu chìm trên áo choàng đen tuyền phản quang lấp lánh làm Tử Thanh có phần lóa mắt.
Tướng quân đã xuất hiện, Bá Nhan ra roi thúc ngựa leo lên dốc, còn chưa tới trước mặt đã nhảy xuống ngựa, quy cũ hành quân lễ với Hoắc Khứ Bệnh
“Ti chức tham kiến Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Hình Y Trưởng liên tục phàn nàn với ta, bảo anh không ngoan, vết thương còn chưa lành hẳn mà ngày nào cũng chạy ra ngoài.”
Bá Nhan cười nói: “Ổn cả rồi, ngày ngày ở trong lều đúng là bức bối quá. Cộng thêm, đám ranh con lớp dưới đáy này, không nhìn thấy bọn hắn tôi cũng không yên tâm.”
“Chớ cậy mạnh,” Hoắc Khứ Bệnh dặn, “Đừng sính anh hùng trong phút chốc, làm vết thương tái phát, lúc xuất chinh đừng trách ta không đưa anh theo.”
“Không có, mày vết thương cũng bắt đầu tróc rồi. Tôi cực kỹ lưỡng canh chừng, chưa giương cung thao kích, tuyệt đối sẽ không tái phát.” Bá Nhan vội nói.
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, cũng không nói gì.
Bá Nhan nhìn thấy Tử Thanh sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, lại thoáng ngó con Tuyết Điểm Điêu cô dắt, cười nói: “Thì ra Tuyết Điểm Điêu này là để dành cho cậu ấy… Thớt ngựa này Lão Triệu nhung nhớ không phải ngày một ngày hai, giờ tốt rồi, cậu ta có thể dẹp đi ý niệm.”
Hoá ra Triệu Phá Nô cũng thích thớt ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936403/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.