Rất được Tướng quân coi trọng… Anh ta suy nghĩ mãi câu này tới lui trong lòng, thầm nghĩ: Có khi nào Hoắc Tướng quân đã phát hiện thân phận thực sự của A Nguyên? Có khả năng không?
Vừa đi vừa nghĩ, anh vòng qua tiền đường, đi tới bậc cấp khoang thuyền thì bắt gặp Tử Thanh bưng chén thuốc từ trên đi xuống.
Hơi chùng bước, Tử Thanh nhìn anh ta, trong thoáng chốc không biết nên nói gì.
“Nguyên.” Lý Cảm mở miệng gọi trước, còn nghe được mùi thuốc còn vương trong chén, thất kinh hỏi: “Nàng đã bị thương?”
“Không, đây không phải thuốc của tôi.”
Tử Thanh lạnh nhạt đáp, do dự một lát, cuối cùng không muốn nhiều lời, nghiêng người định vượt qua anh ta.
“Nguyên…”
Lý Cảm định đưa tay kéo cô lại, song có mấy phần do dự, đúng lúc này thuyền đi đến chỗ nước xiết, bẻ cua gắt. Anh ta bị mất thăng bằng, theo rung lắc thân thuyền, lảo đảo đụng phải vách khoang, cánh tay bị thương bị đau, người toát cả mồ hôi lạnh, cố nén không thốt ra tiếng.
Nhưng trên cánh tay đã nóng ướt, vết thương bị rách miệng, một lượng lớn máu tươi ào ạt chảy, nhuộm đỏ vải băng, dọc theo cánh tay chảy xuống.
“Huynh… huynh không sao chứ?”
Thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, trán rịn mồ hôi lạnh, Tử Thanh hỏi thăm, Lý Cảm đã lặng lẽ giấu cánh tay phải ra sau lưng.
“Không sao, không sao.” Anh ta cố gắng ra vẻ bình thản, cười ôn hòa bảo cô.
Tử Thanh không nhiều lời nữa, cúi đầu bước đi.
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936356/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.