Đêm đã dần sâu, Hoắc Khứ Bệnh chống cùi chỏ nửa dựa lên bàn trà, không yên lòng nghe Triệu Phá Nô hồi báo danh sách tù binh bắt được và chiến lợi phẩm thu trong lần xuất chinh này.
“Đợi xuống thuyền, trước tiên áp giải mấy người Thiền Hoàn Vương, Kê Tự Vương, Hô Vu Đồ Vương, Tù Đồ Vương và Ngũ Vương Mẫu, Thiền Vu Yên Thị vào kinh. Anh tìm người phù hợp, trên đường cần lấy lễ tiếp đón, không được khi nhục đánh chửi.” Chàng dặn dò, mệt mỏi nhéo mi tâm.
“Rõ.” Triệu Phá Nô cười nói, “Việc chọn người trong lòng ti chức đã nắm.”
Hoắc Khứ Bệnh gật nhẹ: “Tốt lắm.”
“Tướng quân cũng muốn hồi kinh chứ?”
“Ừm.” Hoắc Khứ Bệnh nhớ tới Tử Thanh, bất đắc dĩ nói, “Anh nhớ chuẩn bị cỗ xe ngựa giúp ta.”
“Rõ. Tướng quân cần người hầu cùng chứ?”
“… Tử Thanh theo hầu ta.”
“Cậu ta? Nhà cậu ta cũng đâu ở kinh thành.” Triệu Phá Nô ngạc nhiên nói.
Hoắc Khứ Bệnh nhướng mắt liếc anh ta, căn bản không muốn để ý tới vấn đề này.
“Nhưng mà thằng bé ấy còn chưa từng đi Trường An, cũng nên dẫn cậu ta đi xem một chút.” Triệu Phá Nô rất giỏi tự hoà giải, vừa cuốn thẻ trúc trước mặt, vừa cười nói: “Lần này đại thắng, mạc nam không còn lo gặp hoạn, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi hồi lâu! Cũng đã lâu tôi chưa về nhà rồi. Mẹ tôi tự ủ vò rượu gạo, sẽ rất thơm đây!”
“Sao hả, trong quân ngây ngẩn mệt đến phiền rồi à?”
Triệu Phá Nô cười khặc khặc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936355/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.