Bỗng nghe một tiếng rầm bên ngoài vách khoang mỏng, có người bê một bó trường kích thảy lên sàn thuyền, ngay sau đó có tiếng quát lớn: “Cản đường, còn không mau bưng sang đầu bên kia!”
Trong khoang thuyền, Tử Thanh sực tỉnh, dùng sức đẩy Tướng quân ra, kinh ngạc không thôi nhìn chàng, khẽ thở hổn hển.
Hoắc Khứ Bệnh cũng nhìn cô, thật sâu.
“Nếu, đúng là, ta,” chàng gần như thốt từng chữ một, khó khăn nói, “muốn em ở lại, em có thuận lời không?”
Trong đầu Tử Thanh hỗn loạn tưng bừng, tim đập mạnh nửa nén hương, xem như mới nghe rõ. Sau đó, cô mất hết một nén nhang, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghĩ cho rõ ràng.
“Tôi, tôi, tôi…” Cô lắc đầu, lắp bắp, “… Tôi không phải loại người như ngài nghĩ, Tướng quân, tôi không thích nam phong. Tôi, tôi… vừa nãy… tôi cũng không biết mình là thế nào, nhưng mà tôi thật sự không phải loại người như ngài nghĩ…”
Lúc nhìn thấy ánh mắt Tướng quân, Tử Thanh ngừng bặt.
Một khắc này, từ trong mắt chàng nhìn ra rất nhiều cảm xúc, buồn bã, thất vọng, còn có tức giận khó nói lên lời!
Cả một ngày sau đó, Tướng quân, cũng không triệu đến cô, đến thuốc cũng cho quân sĩ đặc biệt đến chờ lấy, vừa sắc xong là bưng đi, hiển nhiên là ý tứ không muốn nhìn thấy cô.
Buổi chiều, Tử Thanh tựa ở mạn thuyền không yên lòng cắn miếng bánh nếp thô, vừa lúc Triệu Phá Nô hầu Hoắc Khứ Bệnh đang đi hướng bên kia, Tướng quân mặt lạnh te hoàn toàn nhìn không chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936353/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.