Quân Hán ban sư, khải hoàn mà về.
Trên đường đi, dê bò đã làm thịt không chịu nổi khí trời nóng bức, nhanh bị thối rữa, bị vội vã vứt bỏ. Đúng như Triệu Phá Nô dự đoán, trong quân không khỏi có lời sĩ tốt bàn tán ầm ĩ, bảo Tướng quân xa hoa lãng phí, bản thân ăn không hết, thà để thối rữa cũng không chia xuống.
Triệu Phá Nô biết rõ chân tướng lại không thể giải thích, trong lòng khó tránh khỏi không vui, bĩu môi trách móc mấy lần trước mặt Tướng quân. Hoắc Khứ Bệnh luôn im lặng, phớt lờ đi.
Nhưng vết thương chàng, cũng vì Hoắc Khứ Bệnh là người quyết không chịu yếu thế trước chúng, thường ngồi trên lưng ngựa, vết thương khó khép miệng, tái đi tái lại, thường xuyên phát sốt, làm Tử Thanh không khỏi lo lắng, gần như mỗi ngày phải theo sát chàng.
Đến bến đò Nhược Thủy, biết được đoàn Công Tôn Ngao đã qua sông về trước, chỉ còn đoàn Lý Quảng với Trương Khiên.
Lý Cảm gần như vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tử Thanh đi sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, ngại phụ thân là Tướng quân Lý Quảng ở đây, không thể lên trước, đăm đăm nhìn cô không rời một lát.
Tử Thanh ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Lý Cảm không mặc giáp, trên tay áo có vải trắng băng bó xuống đến bàn tay, hẳn bị thương không nhẹ. Trên đường về cô có nghe trong trận chiến này Lý Quảng khá gian nan, may có Lý Cảm dũng mãnh hơn người, đơn thương độc mã chém giết hơn mười tên Hung Nô, chấn động lớn đến tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-vi-tri-ky/2936359/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.