“Phương Tốn, sao ngươi chẳng chịu nghe lời ta vậy? Ngươi cần gì lãng phí thời gian làm việc này?”
“Nếu nàng nói điều ta muốn nghe, ta đương nhiên sẽ nghe theo. Làm chuyệnmình thích, mặc kệ như thế nào, cũng không phải là lãng phí.”
“Ngươi…” La Khởi chán nản. Đứa nhỏ này, qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù đãbiết được cách xem xét thời thế ở bên ngoài, chú ý đến việc dùng thủđoạn, sách lược tinh xảo, nhưng tính bướng bỉnh nhiệt tình bên trong cái vẻ ngoài cổ hủ nề nếp kia vẫn chưa thu lại được. Một khi đã quyết định, ắt phải làm cho người khác tức giận đến chết mới vừa lòng.
“Làm sao ngươi chỉ có thể nghe những điều bản thân muốn nghe! Hơn nữa, nếumột việc nhất định không có kết quả mà ngươi còn muốn làm, đó chính làlãng phí!”
“Nàng muốn gả cho Ngọc Vô Thụ sao?”
“… Hả?”
“Nếu nàng không có muốn gả cho hắn, nàng là khuê nữ, ta chưa có thê thất, ta muốn nàng làm vợ thì có ảnh hưởng thế đạo công lý gì đâu. Vì sao taphải nghe lời nàng mà vút bỏ ý thích của ta?”
“Hả?” Những lời này chỉ là bề ngoài bóng bẩy, đại khái giống như cũng chưa nói cái gì…, mà sao hắn có nhiều thế?
“Nếu như nàng cảm thấy phiền, ta thật sự xin lỗi, nhưng ta phải nói một điều rằng đáng lý ra nàng không nên cứu ta lúc trên thuyền vài năm trướcđây. Nếu đã cứu ta, chính là đã trêu chọc phải cái sự phiền toái là tađây.”
“…”
Nhóc con hư đốn này, nhóc con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096521/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.