Không thể nói rõ ra là ai đang chờ ai, sau khi tan triều về, tại hànhlang ngoài điện, hai người vốn đã biết sự tồn tại của nhau từ trước làNgọc Vô Thụ và Phương Tốn lần đầu tiên có một lần gặp mặt thật sự.
“Tìm một chỗ uống mấy chén, thấy sao?” nếu đã lớn hơn mấy tuổi thì đươngnhiên sẽ biểu hiện phong cách cần có, Ngọc Vô Thụ mở miệng trước.
“Được!” Phương Tốn cũng đủ sảng khoái để đáp ứng. Trên tửu lâu, hai người quảthật cũng đáp ứng uống rượu, liên tục mấy chén nhấc lên hạ xuống màkhông hề đề cấp đến cái chuyện mà lòng dạ hai bên đều biết rõ, cho đếnkhi ba phần ý say đã nhuộm rõ lên hai vầng trán rộng.
“Khởi nhi…”
Gần như là hai miệng một lời, thốt ra cái tên ở trong lòng bọn họ, để làmlời khơi mào câu chuyện. Trong lòng là nụ cười khổ sở bởi tương tư, đồng thời dâng lên một thứ cảm xúc không thể hiểu của những người “cùng mộtlứa cuối trời lận đận”(*),cả hai cùng phát ra một tiếng thở dài rấtnhỏ.
(* Nguyên văn: đồng thị thiên nhai luân lạc nhân — cùng lànhững người lưu lạc nơi chân trời góc bể; trích trong bài thơ “Tỳ BàHành” của Bạch Cư Dị)
“Khởi nhi thực thông minh, cũng có thể nói là khôn khéo, chỉ bằng dung mạo vô tội mà nàng có thể làm cho nhiềuthương nhân giàu có từng chìm nổi trên thương trường vài chục năm cũngphải quỳ gối xưng phục. Nhưng mà, nàng thông minh nhưng không đủ kiêncường, khôn khéo nhưng không đủ lý trí.” Ngọc Vô Thụ nói.
Phương Tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096522/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.