“Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ đuổi theo giai nhân, nhớ tới lúc trước thỏatình ôm nàng ở trên đường khiến giai nhân oán hận nên không dám đườngđột thêm nữa, chỉ giang rộng cánh tay chặt chẽ chặn đường đi, “Sao thấyta thì lập tức rời đi?”
Hắn muốn hẹn giai nhân thăm lại chốn xưa mà lại sợ nàng không chịu đồng ý, nên mượn Lương Chi Tâm nhờ vả thỉnhLa Chẩn hỗ trợ. La Đại tiểu thư lấy một đôi mắt sáng trong veo không một gợn sóng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cuối cùng nhíu mày gậtđầu, thay hắn hẹn người ấy đến. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, La Khởivừa thấy người trong đình là hắn thì liền xoay người rời đi. Chẳng lẽhắn giống như ôn dịch hay sao?
“Ngươi thế mà cũng làm cho tỷ tỷgiúp ngươi được?” Trong đôi mắt hạnh của La Khởi là một đốm lửa nhỏ,“Gạt ta thì ngươi đắc ý lắm ư?”
“Ta không xin đại tỷ giúp ta,nàng sẽ đồng ý gặp ta sao? Từ sau tiệc tối ngày đó, nàng coi ta như rắnrết, ta bước vào cửa trước thì nàng liền trốn ra bằng cửa sau, nếu không có chiêu này, làm sao mới có thể gặp được nàng?” Ngọc Vô Thụ bĩu bĩumôi rất ủy khuất.
“Gặp ta làm cái gì? Những gì nên nói, nên làm, chẳng phải đã làm hết từ vài năm trước rồi sao? Ngươi lại đây làm cáigì?” Tiếng nói mềm mại của La Khởi mang theo một cỗ oán khí, biến lờinói thành mưa băng ném vào trên mặt hắn.
“Khởi nhi, mấy năm nay, ta… ta nhớ nàng, rất nhớ, “Ngọc Vô Thụ nắm bàn tay mềm mại của giainhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-tuong-cong/2096520/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.