Một bàn đầy thức ăn tối hôm ấy đều là do Diệp Nhược Hà làm, lại còn toàn là thức ăn mang hương vị quê nhà mà lúc Dĩnh Lạc còn nhỏ thích ăn, mùi vị trong kí ức làm cho Dĩnh Lạc không khỏi ăn nhiều thêm hai chén cơm, không hề khoa trương khi nói tài nấu nướng của Diệp Nhược Hà rất được.
“Ở nước ngoài, ăn cái gì cũng không quen, cho nên học cách tự mình xuống bếp.” Diệp Nhược Hà có ý ám chí: “Anh thích, em mỗi ngày đều có thể nấu cho anh cùng Tiểu Hạ ăn.”
Dĩnh Lạc chú ý đến con mỗi lúc nghe mẹ nói như vậy, tay cầm đũa cũng siết lại một chút, làm cho miệng hắn cũng cong lại thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này vì sao mà có, thì chỉ có bản thân hắn biết.
“Ăn nhiều một chút.” Diệp Nhược Hà đứng dậy giúp con gắp thức ăn, ân cần ôn hòa, hoàn toàn mang bộ dạng vợ hiền mẹ đảm.
“Cảm ơn… Mẹ.”
Cũng không phải là không cảm động, chỉ là trong lòng cũng như trong mắt Dĩnh Hạ, mẹ vẫn là người xa lạ như cũ, trong nhất thời cậu cũng không có cách nào thay đổi được thái độ khách sáo của mình.
Có thể là vì muốn tạo cho mình chỗ dựa, Dĩnh Hạ không tự giác mà liền dựa dẫm vào cha, trong lúc này, cùng người có quan hệ thân xác với cậu, mới có thể khiến cho trái tim thoáng bình an.
Dĩnh Lạc ôm lấy vai cục cưng, đầu ngón tay vô tình hữu ý trêu chọc mái tóc mềm mại của con, một loại thân mật không thèm coi ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-mi-vong-luong-he-liet-si-mi-vong-luong-chi-tap-doat/74551/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.