Dĩnh Hạ buổi sáng thường có tiết ở trường, toàn thân bị lăn qua lăn lại phải chậm rãi đi ra khỏi phòng xuống dưới lầu, trong lòng hâm mộ cha ngủ ngon quá, vừa xuống phòng khách dưới dầu đã nhìn thấy mẹ bưng đồ ăn sáng lên trên bàn.
Có lẽ là vì muốn nâng cao giá trị của bản thân, Diệp Nhược Hà tối hôm qua đã hỏi rõ thời khóa biểu đi học của Dĩnh Hạ, sáng sớm đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sắng.
Bữa sáng là cháo trắng, so với Thành Chi thường chuẩn bị hàng ngày có vẻ thịnh soạn hơn rất nhiều, Dĩnh Hạ cho dù mệt muốn chết, cũng biết không còn sức để nói được, ngồi trên bàn im lặng lấy chén ăn.
“Tiểu Hạ có thấy hợp khẩu vị không?” Mẹ cười dài hỏi.
“Dạ.” Dĩnh Hạ lên tiếng.
Diệp Nhược Hà đối với việc con trầm tính hướng nội không biết nói gì, trong mắt bà, hoạt bát hiếu động mới là tính cách mà một đứa con cần phải có, Dĩnh Hạ hết lần này đến lần khác cũng chẳng được như vậy, điều này làm cho bà rất khó mà yêu thích đứa con này.
“Tập nói nhiều một chút, phải nói thì mới có thể cùng giao tiếp với người khác chứ.” Bà không nhịn được nói.
“Dạ…”
Dĩnh Hạ cúi đầu, cậu cũng biết thói quen không tốt của mình, nhưng mà La Mã không phải được tạo thành trong một ngày, nếu không phải khi cậu còn bé đã bị bắt nạt, người lớn xung quanh không ai thương yêu cậu, cậu sẽ hình thành nên cá tính yếu đuối như ngày hôm nay sao?
Bữa sáng cho dù ngon như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-mi-vong-luong-he-liet-si-mi-vong-luong-chi-tap-doat/74552/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.