Quay lại trên xe, Dĩnh Hạ sau khi bị ôm chặt đã có chút không an tâm, cho dù là khi cha cố ý cắn lên cổ cậu, cũng không có cảm giác vừa giận vừa sợ hãi như thế này, kéo theo Dĩnh Lạc cũng tức giận, chơi đùa với bé thỏ không biết bẽn lẽn cũng không sợ hãi kinh ngạc thì một chút vui mừng cũng không có.
Tàn nhẫn kéo lên, túm lấy nắm tóc mềm mại sau gáy con giật ngược, nghe thấy tiếng kêu đau nho nhỏ của con, khóe mắt ướt át lệ, rốt cuộc mới kéo sự chú ý của kẻ làm cha quay trở lại.
“Đang nghĩ cái gì?” Nghiến răng âm trầm hỏi.
Dĩnh Hạ ngửa cổ vô tội nhìn cha, bản thân cậu cũng không có nói cái gì, tại sao cha lại tức giận? Bất quá cậu đã sớm hình thành thói quen nhìn thấy bộ dáng tàn nhẫn của cha, ngoan ngoãn trả lời.
“Cái kia, con gặp…” Cắn cắn môi, vẫn quyết định nói ra: “Mẹ…”
Dĩnh Lạc lúc đầu cảm thấy chữ “Mẹ” này rất xa lạ, những nghĩ lại một cái liền minh bạch tất cả, con vừa mới trong nhà họ Diệp đi ra, có thể gặp được ai không cần nói thì cũng biết.
“Nhược Hà?”
“Dạ.”
“Cha nghe nói cô ta lấy chồng nước ngoài, cuộc sống hẳn là không tệ lắm đâu?”
“Mẹ li hôn rồi… Độc thân…”
Dĩnh Lạc thấy con muốn nói lại thôi, để tâm, cau mày hỏi: “Cô ta nói cái gì? Chẳng lẽ định theo cha cướp lại con sao?”
Vừa nghĩ đến chuyện cũng rất có thể này, cơn tức của Dĩnh Lạc liền dâng lên gấp chục lần, Tiểu Hạ là người hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-mi-vong-luong-he-liet-si-mi-vong-luong-chi-tap-doat/74550/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.