Chương 17: Giang sơn như khách quen ghé thăm
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Ngọc Trần Phi chưa bao giờ bế con nít. Có phải đứa trẻ nào cũng nhẹ bổng như một cọng lông vũ nhỏ không? Hắn muốn bế con trai chặt một chút, nhưng lại sợ mạnh tay quá sẽ làm nó gãy xương. Trông nó yếu ớt như thế, giống như một con chim non vậy..., lông mao vẫn chưa rụng hết mà đã muốn xông vào màn mưa đạn. Chuyện này có lẽ cũng giải thích được tại sao nó nhẹ đến thế.
Thẩm Kính Tùng cũng chẳng biết chăm con gì cả, hắn thầm trách.
Không cho con trai của ta ăn uống đầy đủ à? Quả nhiên người Cảnh chỉ nuôi sói như nuôi dê được thôi.
Con trai đang run rẩy trong vòng tay của hắn.
Ngọc Trần Phi lo lắng nghĩ: Lạnh à? Hay là sợ ta?
Liền nghe thấy Ngọc Dao run run nói: "Mẹ ơi... Có phải mẹ giận Dao nhi không, vì Dao nhi mới vừa gây họa."
Ngọc Trần Phi vội vàng lắc đầu, hắn thầm nghĩ: Thì ra tên là Dao nhi, đúng là bảo bối đáng yêu như ngọc ngà châu báu.
Ngọc Dao thả lỏng nói: "Con còn tưởng mẹ giận nên mới không nói chuyện với con."
Ngọc Trần Phi nghe thế cười khổ. Trải qua bao phen bôn ba sinh tử, hắn đã sớm chẳng còn tiếc thương sinh mạng của mình, thế mà bây giờ lại cảm thấy chua xót vì không thể gọi một tiếng hài tử như bao người cha trên đời.
Ngọc Dao nhẹ giọng nói: "Sao mẹ lại buồn thế?"
Ngọc Trần Phi thẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-kha-nhuc/3444599/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.