Chương 16: Thoáng nhớ bóng nhạn qua
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Người thấy chăng rồng có vảy ngược, sông núi lạnh băng
Một tấm lòng, mấy khoang huyết, giết người diệt khẩu thân cũng tàn!*
[*Trích thơ Cổ Áp Nha – Vương Thế Trinh.]
*
Ải Nghịch Lân có sườn núi cao ngàn nhận*, núi cao hang sâu, là quan ải hiểm yếu nhất của Thương Long tuyết sơn. Một khi Địch quân đánh vào ải, trong vòng một nghìn dặm chỉ có đồng tuyết phủ dày, không có chỗ nào để thủ.
[*Nhận: là một đơn vị đo chiều dài ở đời Chu. 8 thước là một nhận, khoảng 6,48m bây giờ.]
Đến lúc khai chiến, Cảnh quân bày trận sẵn sàng đón địch, thề không cho một tên binh lính nào vượt qua cửa, tên bay đạn lạc lẫn lộn, hai bên đều thương vong nặng nề. Vì Cảnh – Địch trường kì tác chiến trong cái lạnh khắc nghiệt, trong đại doanh còn bùng dịch sốt phát ban.
Có một mưu sĩ đưa ra chủ ý: "Thay vì tiêu cực cố thủ, chi bằng đưa vào cửa ải, rồi từ từ đọ sức. Phe người Cảnh ta dẫn địch vào sâu, dùng kế vườn không nhà trống, cắt đứt lương thực, rồi tiến hành vây đánh". Thế nhưng lại bị Thẩm Kính Tùng kiên quyết gạt bỏ: "Vốn đang cản địch ở ngoài biên ải, còn đưa giang sơn vào chiến đồ làm chi. Ta sống chết cùng biên ải này, một bước cũng không lùi, một tấc đất cũng không nhượng."
Trời vừa hửng sáng, gió thổi khô cằn, đại kì trên quân trại phất phơ, cao ngất, nối tiếp nhau, quang cảnh vắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-kha-nhuc/3444598/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.