"Đừng đi."
Người trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, hai đầu mày cau lại không rõ lo sợ điều gì, bàn tay run rẩy dùng thêm lực siết lấy tay người kia đến đau nhức, như sợ buông lỏng một chút người kia liền như bọt biển tan biến mất. Anh ngồi xuống bên cạnh giường nắm lại tay cậu, hôn nhẹ lên đuôi mày trấn an kẻ đang trong cơn mê loạn. Một hồi kẻ loạn người an cậu cũng thôi làm loạn chìm dần vào giấc ngủ.
Cậu bước vào một khoảng không vô định, xung quanh tối đến ngạt thở, hàng nghìn bàn tay vô hình cuốn lấy cậu, tham lam muốn nuốt trọn linh hồn lang thang này. Lúc vùng vẫy trong tuyệt vọng, cậu nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa trẻ. Nơi đó có ánh sáng. Ánh sáng đó tới gần cậu những bàn tay gớm ghiếc kia từ từ tan biến.
Hai đứa trẻ một trai một gái tầm sáu, bảy tuổi. Cô bé tóc vàng với gương cho cực kì đáng yêu cùng đôi mắt xanh đặc trưng không thuộc về Châu Á. Trên tay cô cầm một con sâu rượt theo bé trai nọ. Cậu con trai núp đông núp tây né tránh, dường như rất sợ con vật này. Cô bé đâu dễ dàng tha cho cậu, một mực đuổi theo trêu đùa. Cậu bé chạy về hướng Lục Cẩn Phong, cậu đưa tay ra định bế đứa trẻ tội nghiệp này lên nhưng không ngờ rằng, cậu bé kia chạy xuyên qua cơ thể cậu.
Cậu giữ nguyên tư thế cứng đờ không nhúc nhích tới khi phía sau truyền tới giọng của một tiểu cô nương, một giọng nói quen thuộc.
"Cẩn Phong ca ca, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-luc-cua-toi/268873/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.