"Ưm..."
Mùi thuốc sát trùng quả là không dễ chịu chút nào, cậu mơ màng mở mắt nhìn trần nhà trắng bóc, xung quanh sặc mùi máu pha lẫn đủ loại thuốc. Quả nhiên là được đưa tới bệnh viện rồi. Người đó là ai?
Cậu ngồi dậy, phía sau đầu còn ân ấn đau. Cậu muốn về nhà, nhanh ra khỏi cái nơi u ám khó chịu này. Cũng thật lâu rồi cậu mới tới bệnh viện, cái nơi chết tiệt này lần lượt mang những người thân yêu của cậu rời xa cậu mãi mãi. Cả cô ấy cũng vậy... Hít sâu một cái rút mớ dây lộn xộn trên tay ra.
"A, đau..."
"Đau? Biết đau rồi sao? Lục Cẩn Phong, tôi tưởng cái mạng nhỏ này cậu cũng không thèm nữa chứ, đánh nhau tới thương tích đầy mình như vậy tôi biết ăn nói sao với mẹ cậu đây hả."
Đợi Lục Cẩn Phong tỉnh lại lâu quá cô ra ngoài tìm gì ăn, dù sao tối qua tới giờ vẫn chưa ăn gì. Hôm qua đang nhàn nhã ngồi xem TV ăn bánh thì bị lôi đến đây giao cho cái cục nợ này, người thì nằm im re không hó hé để mình ngồi trong phòng cả đêm sợ ma gần chết, đáng giận mà.
Vừa quay lại mở cửa ra liền chứng kiến trọn cảnh tên coi thường mạng sống kia với thân thể không chút sức lực còn muốn bò ra ngoài. Nén lại cảm xúc muốn đánh người chạy lại đỡ đứa bạn chết tiệt của mình.
Không được đánh không được đánh, cậu ta là bệnh nhân, không so đo, không đánh.
"Tôi muốn về nhà."
"Về? Cậu định mang bộ dạng thế này về nhà hả? Cậu sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-luc-cua-toi/268872/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.