Trong cơn nguy hiểm tính theo từng tích tắc ấy,
Văn Diệp cố đối chọi với quá khứ ám ảnh về ngọn lửa nóng rực, với tay lấy một đoạn gỗ dài, chân vừa dời bước tới đống đổ nát,
Một thân hình đã phủ lên cả người cậu.
- Đại ca?
- Anh nghĩ là, em cần giúp.
Vĩ kều hất tay, một đám đàn em lập tức bước tới, rẽ ngang vành lửa, khi đưa ra, cả người Phạm Thái đều đã được Trần Lãm ủ bọc trong lòng.
Thật may chỉ là một cái lều tạm bợ, không có cột xà nào quá nặng, nếu không...
Bác sĩ Khánh cũng được đem theo tới,s au khi cả hai đã qua cơn ngạt khí, Văn Diệp mới giật mình nhìn lên.
Một bàn tay đang cẩn thận chấm vết thương trên trán mình. Ngập ngừng:
- Cám ơn anh, đại ca.
Vĩ kều nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Hãy nhớ, em nợ anh ân tình ngày hôm nay.
- Văn Diệp nhất định ghi nhớ.
- Được rồi. Em cũng bị thương không nhẹ đâu.
- Đại ca.
- Yên lặng.
========
Một tuần nay.
Trần Lãm không tỉnh lại.
Cảngười đều là vết thương lớn nhỏ, trên đầu, tóc cũng đã cháy rụi phải cạo trọc, vết bỏng tróc khắp lưng áo, bàn tay gần như đã phế...
Nếu để nói về nhân sinh của một kẻ lớn lên từ cô nhi viện. Có lẽ, thế là hết. Càng không phải nói tới việc tiếp tục làm bảo tiêu.
Văn Diệp dụi chiếc tàn thuốc vào chiếc gạt tàn đã đầy.
Mờ mịt.
Một bàn tay đưa ra, khẽ chạm lấy vạt áo cậu, kéo kéo.
- Diệp.. ở đây, lạnh lắm..
Văn Diệp quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seo/26784/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.