Ngay dưới nền ban công.
Vài chai rượu nhỏ đã ngổn ngang không thấy đáy,
- Vì sao Diệp buồn?
- Nhìn tôi buồn lắm sao?
- Mễ Nam biết Mễ Nam còn bé tuổi, nhưng Mễ Nam nhìn cũng biết được Diệp buồn nha.
- Ừ.
Buồn chứ.
Sao lại có thể không buồn được?
Khi chính bản thân mình không đủ khả năng bảo vệ những người mà mình thương yêu.
Kể cả mẹ cậu cũng thế.
Nhìn bà bị dòng nước lũ cuốn trôi ngay trước mặt, thế nhưng cậu lại chẳng làm được gì để giữ bà ở lại hết, chỉ có thể khóc mà với theo... để rồi tất cả còn lại chỉ là một nắm bùn hoang.
Và bây giờ, là người em trai quý hơn ruột thịt kia..
Khi Văn Diệp tới thăm bệnh, đã là hai chiếc giường trống trơn.
Bác sĩ y tá đều chỉ thờ ơ hờ hững trả lời: Đã chuyển đi khỏi.
Nhét một tờ tiền vào tay người hộ lý, mới nhận thêm được một cái tin chẳng lành,
Người con trai kia đập đầu vào tường,máu mê nhễ nhại, người nhà họ cấp tốc chuyển hết đi rồi. Chẳng còn biết sống chết.
Văn Diệp như một kẻ điên rối loạn mà chạy hết dọc dài các hành lang bệnh viện lớn, tìm kiếm. Đều không thấy.
Như vậy đấy,
Chính là như vậy..
Sống chết, ranh giới quá mỏng manh. Ngày hôm nay còn ngồi đây vỗ vai nhau gọi một tiếng anh – em.
Ngày mai, mỗi thằng một nẻo.
Chém một nhát lại một nhát, ngay chính Văn Diệp cậu suốt ngày lăn lóc chốn góc khuất của cuộc đời. Phải hay không ngay ngày mai sống chết cũng còn chưa rõ?
Chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seo/26785/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.