Sự thật chứng minh, có lẽ ta không có tư chất để trở thành diễm quỷ.
Bát t.h.u.ố.c đó cuối cùng vào bụng ai ta không còn nhớ rõ nữa, ban đầu ta còn cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, sau đó không hiểu sao, ta đã bị Đàn Liên bế lên đùi.
Mùi hương thoang thoảng quen thuộc lại khiến ta đầu óc quay cuồng, mãi đến khi bị Đàn Liên c.ắ.n mạnh vào môi dưới một cái, ta mới hoàn hồn, cuống cuồng nhảy khỏi người bệnh.
Ta kinh hoàng thất thố ngồi xổm trên đất ôm mặt, lén lút ngẩng đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đàn Liên.
Mặt mỹ nhân ửng hồng, nhưng so với gương mặt, đôi môi sưng tấy rõ ràng vì bị người ta c.ắ.n lại càng đỏ hơn.
Ta: “…”
Gò má ta đỏ bừng, trực tiếp úp mặt vào đầu gối, không muốn ngẩng đầu lên nữa.
Đây chắc là lần thân mật nhất giữa ta và Đàn Liên trong tình trạng cả hai đều tỉnh táo.
Mặc dù đối với phu thê mới cưới thì có lẽ chẳng có gì to tát, nhưng hắn là Đàn Liên đấy, một khi đối tượng là Đàn Liên, ai cũng sẽ có cảm giác tội lỗi như báng bổ thần thánh.
Lúc Đàn Liên không biết, thực ra ta đã sớm gặp qua hắn.
Dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ, năm đó ta mang theo vài phần tò mò, cùng vài phần không tin vào sự phô trương, vào ngày hắn đỗ Trạng nguyên diễu phố, đã chạy đi lén nhìn hắn.
Chỉ nhìn hắn một cái, ta liền hiểu ra, hóa ra Tạ Bảo Bình ta cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076023/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.