Lớn đến chừng này, chuyện kinh hoàng nhất ta từng gặp chỉ là con ch.ó cái nhà ta đẻ con.
Nhưng lượng m.á.u Đàn Liên đang chảy ra lúc này, còn nhiều hơn lần Hổ Nữu đẻ con rất nhiều.
Ta cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nghiến răng cõng Đàn Liên lên, chọn những nơi vắng người để đi, đưa hắn đến một y quán vô cùng hẻo lánh.
Nơi bọn ta ở là do Huyện thừa Tương Dương sắp xếp, ta không biết Cố Nam Chu có cài người vào phủ nha hay không, nhưng vào lúc này, ta hoàn toàn không dám mạo hiểm đưa Đàn Liên đang trọng thương đi đ.á.n.h cược.
Y quán này là do ta vô tình phát hiện ra khi cùng Đàn Liên đi dạo vài ngày trước, trong y quán chỉ có một lão lang trung râu tóc bạc phơ, tính tình cực kỳ kém.
Mặc dù tính tình kém, nhưng lại rất được trẻ con xung quanh yêu mến, hiển nhiên không phải là người xấu.
Thấy ta cõng một “người m.á.u me” bước vào, lão lang trung bình thản nhấc mí mắt lên, giơ tay chỉ vào chiếc giường hẹp nhất phía trong.
“Đặt ở đó.”
Nói xong, ông ấy chậm rãi đứng dậy, đóng cửa y quán lại.
Ta: “…”
Rất muốn biết vị lang trung này đã trải qua những gì, mới có thể thành thạo đến mức này.
Một hàng kim bạc được châm xuống, vết thương của Đàn Liên cuối cùng cũng không còn chảy m.á.u xối xả nữa.
Đợi ta cẩn thận bôi t.h.u.ố.c lên vết thương của Đàn Liên xong, lão lang trung đẩy cho ta một bát t.h.u.ố.c nước đen sì.
“Cho hắn uống bát t.h.u.ố.c này, uống được vào, mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076022/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.