Cảm giác ấy… chưa bao giờ dễ dàng
Cánh cửa phòng vừa mở, một vị bác sĩ mặc blue trắng chờ sẵn, thấy sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng vội vã đi tới dìu, thăm khám một lát rồi thở phào.
“Anh ấy bị cảm lạnh mấy ngày rồi nhưng vẫn cố sức gượng nên mới thành ra thế này.”
“Cố sức gượng” ba chữ khiến Diệp Băng Băng hơi giật mình và hoang mang.
Những ngày qua anh vẫn thường xuyên tới thăm chị, vẫn đều đặn chuẩn bị các bữa ăn như thường, lại luôn cố gồng mình lên để chị thấy anh vẫn khoẻ.
Vương Dực Quân, anh mỗi lúc đóng kịch một giỏi rồi đấy! Anh có biết làm như thế sẽ ảnh hưởng sức khoẻ nhiều thế nào không? Anh có biết nếu anh xảy ra chuyện thì chị sẽ phải áy náy nhiều lắm không?
“Vậy anh ấy bây giờ sao rồi hả bác sĩ?”
Diệp Băng Băng lo lắng hỏi, bất ngờ đầu anh gục lên bên eo trái chị, hai mắt nhắm chặt, ngủ say.
“Dực Quân, anh sao thế?”
Bác sĩ cản chị lại an ủi: “Chồng cô sẽ không sao đâu? Cứ để anh ấy ngủ một lát đi sẽ ổn hơn nhiều đấy.”
“Nhưng mà…”
“Tôi gọi người tới giúp cô đưa anh ấy tới phòng bệnh, và sẽ kê cho y tá chuyền nước cho anh ấy.”
“Dạ được, cảm ơn bác sĩ.”
Bệnh viện về khuya yên tĩnh lạ lùng, đôi bàn tay chị vẫn nắm chặt tay anh, nhưng đã gục đầu bên giường bệnh ngủ thiếp lúc nào chẳng hay, anh tỉnh lại, lạ lẫm nhìn xung quanh, rồi dừng hẳn ở chị, ngắm nghía rất lâu.
Đôi bờ mi dày cong vút sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh/921465/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.