Sau khi Yến Lạc rời đi, áp lực trong không khí giảm xuống đáng kể, dường như trở lên lưu thông hơn.
Bạch Linh hít sâu vài hơi, đầu lưỡi vẫn còn mùi vị máu tươi, đại não xưa nay chưa từng thanh tỉnh như hiện giờ.
Cô cảm thấy chính mình đã đắc tội một kẻ biến thái khó dây vào.
Ngồi trên giường phát ngốc một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Tên nam sinh kia không mặc đồng phục quân sự, hẳn là không cùng khối với cô, trường học to như vậy, chỉ cần muốn trốn tránh, có lẽ sẽ không đụng phải hắn lần nữa.
Học quân sự không được mang theo điện thoại, Bạch Linh không rõ hiện tại là mấy giờ. Cô đi giày xuống giường tìm một vòng quanh phòng y tế, cuối cùng nhìn thấy một chiếc đồng hồ báo thức trên bàn.
Hiện giờ đã là 12 giờ rưỡi, cô ngủ cũng không lâu lắm, tầm 1-2 giờ, hiện tại chắc hẳn là giờ ăn cơm trưa.
Đối với những chuyện sau khi ngất xỉu, Bạch Linh không hề có chút ấn tượng nào, cũng không biết là ai đưa cô đến đây.
Do dự trong chốc lát, cô bèn tìm giấy ghi chú, muốn thông báo cho người kia mình đã tỉnh lại, rời khỏi nơi đây về lớp học.
Mới vừa cầm lên bút, cửa phía sau liền bị mở ra.
Bạch Linh cả người cứng đờ, trạng thái cực kỳ căng thẳng. Cô đột nhiên quay đầu về phía cửa, nghĩ rằng là tên biến thái kia lại quay về, khớp xương nắm bút vì sợ hãi cũng trở nên trắng bệch.
- Ôi, em tỉnh rồi hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502447/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.