Bàn tay mang theo vết chai mỏng của Yến Lạc dán lên thân thể Bạch Linh, nhiệt độ thình lình xảy ra chênh lệch, giống như một con rắn độc lạnh băng đang luồn lách trên làn da cô. Mỗi nơi đi qua đều khiến cô không khỏi rùng mình, da gà không kiềm chế nổi đồng loạt hiện lên.
Bạch Linh cả đời này tiếp xúc thân mật nhất với nam sinh, có lẽ là hồi học lớp 2, cô giáo bảo các bạn nắm tay nhau cùng chơi trò chơi. Hiện tại, hành động càn rỡ của Yến Lạc đã vượt quá khả năng chịu đựng, làm cô rơi vào vô hạn hoảng loạn.
Hơi thở chung quanh cực kỳ hiếm hoi, dường như đã bị hắn đoạt lấy hết thảy, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ làm người không thể bỏ qua.
- Anh... anh điên rồi sao? Đây là trường học!!!
Bạch Linh như chú mèo xù lông, ra sức giãy giụa. Nhưng sức lực cô quá yếu, so với Yến Lạc chẳng khác nào thỏ nhỏ dưới móng vuốt của sói xám. Bất luận dùng sức ra sao, khi đứng trước lực lượng tuyệt đối, mọi phản kháng cũng chỉ là vô nghĩa.
Một hồi giãy giụa, Bạch Linh thở dốc vì mệt, cả gương mặt đỏ ửng lên như trái cà chua.
Cô cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, dường như tức đến mức lại sắp hôn mê lần nữa.
Nhưng mà không thể! Hiện tại nếu cô mà ngất xỉu, không biết kẻ điên này sẽ làm ra chuyện điên rồ gì với cô!
Mặc dù không biết hắn là ai, học lớp mấy. Nhưng thông qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Bạch Linh có thể chắc chắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502446/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.