Tuy rằng ngày đó trong ngõ nhỏ khá tối tăm, nhưng gương mặt nam sinh kia lại vẫn in sâu trong đầu Bạch Linh.
Làn da có chút trắng bạch, con ngươi đen nhánh không thấy đáy. Phía dưới mắt phải có một nốt ruồi tựa như chu sa, trong vẻ lãnh ngạo lại thêm vài phần yêu dã.
Đây là một nam sinh cực kỳ đẹp, giống như nam thần bước ra từ trong truyện tranh.
Bạch Linh không nói lời nào, Yến Lạc nâng mí mắt, lười nhác xem cô.
- Choáng váng à?
- Không.
Bạch Linh lấy lại tinh thần, theo bản năng kéo chăn rụt về sau.
Cô nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, đây chắc là phòng y tế của trường học.
Yến Lạc đứng dậy khỏi ghế, chân dài sải bước đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống cô.
Bạch Linh chợt thấy hoảng hốt, cố nén sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
- Sao... làm sao vậy?
Lạc Yến nhìn nữ sinh giống như thỏ nhỏ bị doạ sợ, hận không thể chui trốn vào chăn, hắn nhíu mày nói:
- Tỉnh rồi thì tránh ra, tôi muốn ngủ trưa.
Bạch Linh: “?”
Biết nam sinh này học cùng trường với mình, Bạch Linh còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hiện tại nghe hắn nói vậy liền khiếp sợ hơn nữa.
Người này có lương tâm không vậy? Cô ngất xỉu chỉ vừa mới tỉnh lại mà thôi!
- Nhanh lên, buồn ngủ chết đi được.
Yến Lạc ngáp vài cái, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Không hổ là soái ca, ngáp thôi cũng đẹp mê người.
Trứng sao chọi nổi đá, Bạch Linh chỉ có thể đáng thương xốc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-yeu-em-den-cuong-dai/502445/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.