Đã qua hơn nữa đêm, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Dãy hành lang lộp cộp tiếng bước chân của những người đang lo lắng cho người đang được cấp cứu trong kia. Lam Hoàng hắn rưng rưng nước mắt ôm lấy vợ mình cũng không khá hơn mình là bao nhiêu.
Lam Khanh hiện đang trong phòng phẫu thuật, hắn hôm nay không có ca trực đêm, nghỉ sẽ gọi điện đón em gái dự tiệc về nhà. Không ngờ, trưởng khoa trực tiếp chạy đến phòng làm việc bảo có một bệnh nhân cần phải phẫu thuật ngay, nghe nói là do súng bắn, viên đạn chỉ nằm cách tim 5mm. Lập tức hắn có linh cảm không hay, cảm giác như viên đạn đó đang cắm vào mình vậy. Khi tận mắt thấy bệnh nhân nằm dưới mũi dao của mình là em gái, hắn trừng trừng đôi mắt đầy tơ máu thầm mắng khốn kiếp. Không suy nghĩ nhiều, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Vân Khúc Hoa nhíu mày, nàng từ khi đặt chân vào bệnh viện chưa từng ngừng suy nghĩ, tại sao Lam Nhã Tình lại không màng sống chết đỡ cho mình một phát súng, hạng mục bất động sản bên G thị quan trọng đến vậy sao? Có thể không cần tính mạng như vậy, thật là ngu ngốc. Nghĩ đến đây, nàng lại càng nhíu mày thật chặt. Mà Vân Khúc Hoa lại sơ suất không xét đến phương diện tình cảm, có lẽ đối với nàng, lần đầu mới gặp mặt, dụng tâm như vậy tất nhiên là vì mục đích. Nàng lắc đầu, thôi kệ dù sao hạng mục này cứ cho đi, coi như là đền bù tổn thất cho cô ấy.
Liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-tinh-si-than/2983716/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.