Kim Tử Hiên gần đây đột nhiên bận rộn, thủ hạ ra ra vào vào, động tĩnh rất lớn, hỏi hắn làm cái gì, Kim Tử Hiên chỉ mang vẻ mặt tang thương nói là tạo phúc cho Kim gia.
Khiến mọi người cảm thấy thiếu chủ của bọn họ có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp quản Kim gia.
Người khác không ngừng khen ngợi, nhưng Tô Thiệp thì rất không phục, suy cho cùng không biết Kim Tử Hiên đang bận rộn cái gì mà cũng hết sức sùng bái như vậy, trong khi Liễm Phương Tôn bận trong bận ngoài, thì mọi người đều cảm thấy nên như thế.
Tô Thiệp bất mãn nói: “Chủ nhân, Kim thiếu chủ làm sao có thể so sánh với ngài, mấy người bọn họ chỉ là chó cắn áo rách.”
Kim Quang Dao vẻ mặt ôn hoà, mỉm cười vuốt ve sợi dây đàn bên dưới bàn tay, tâm trạng rất cao hứng nói: “Mẫn Thiện, bọn họ trông coi Tử Hiên từ nhỏ đến khi lớn lên, tất nhiên càng gần gũi với hắn hơn, hơn nữa huynh ấy là Kim gia thiếu chủ, đại diện cho tương lai của Kim gia, thấy huynh ấy tiến bộ, đương nhiên vui mừng, là điều hợp lý.”
Tô Thiệp trong lòng vẫn không phục, nhưng ngoài miệng tất nhiên nghe theo Kim Quang Dao, có chút ngập ngừng hỏi: “Không biết chủ nhân vì chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Bởi vì gã xưa nay luôn trung thành, Kim Quang Dao ở trước mặt gã có lúc cũng không phòng bị, càng huống hồ hôm nay Kim Quang Dao không ngăn được vui mừng, nụ cười trên mặt y rất rõ ràng chân thật, chỉ là có chút hơi …… kích động? Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị xong một danh sách người đẹp cho Nhiếp Minh Quyết.
Không biết Kim Quang Dao lại nghĩ đến chuyện gì, nhẹ nhàng khảy đàn một cái, nói:
“Có người quan tâm đến ta, tất nhiên là vui vẻ.”
Mấy ngày trước Kim Quang Thiện đột nhiên tuyên bố sẽ nhận Tần Tố làm nghĩa nữ, ban đầu y rất kinh ngạc, sau đó thấy Kim Tử Hiên và Lam Hi Thần thỉnh thoảng tránh mặt y, cuối cùng chặn Lam Hi Thần lại. Nếu là Trạch Vu Quân trước đây, y tự thấy có thể thẳng thắn hỏi dò một chút, nhưng Lam Hi Thần bây giờ, ngược lại không dễ hỏi dò, lúc Kim Quang Dao đang dự định hay là thử cạy miệng Kim Tử Hiên xem sao, thì Lam Hi Thần lại không ra bài theo lẽ thường, hắn thở dài một hơi:
“A Dao, việc này là Nhị ca làm bừa, ban đầu đồng ý mai mối cho ngươi, nào ngờ khám phá ra một sự thật, ngươi và Tần cô nương là huynh muội, là Nhị ca đã nghĩ sai, các ngươi hoàn toàn không thể nào là phu thê.”
Lam Hi Thần rất là hối hận, lúc đầu đáng lẽ không nên vì cảm thấy Kim Quang Dao và Tần Tố trông rất có tướng phu thê mà muốn tác hợp hai người thành đôi. Hắn tự cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của Kim Quang Dao, thế mà lại không có mắt nhìn như vậy, thấy Kim Quang Dao không hề nhúc nhích, cố gắng an ủi, bây giờ không thể nói làm mai gì đó nữa, hay là ….
Lam Hi Thần cười: “A Dao à! Ngươi vẫn còn trẻ! Ngươi xem, đại ca đã có sự nghiệp, hay là chúng ta tìm người cho huynh ấy trước đi? Nào có chuyện đệ đệ thành thân trước đại ca! Khụ khụ, sẵn tiện để huynh trưởng của ngươi điều tra rõ ràng xem phụ thân kia của ngươi ở bên ngoài còn có bao nhiêu con trai con gái nữa, nói chung không tốt khi kết duyên lung tung”.
Kim Quang Dao vốn vẫn đang đắm chìm trong sự đả kích, nhưng nghe được những lời Lam Hi Thần nói, không khỏi nghĩ đến hành động gần đây của Kim Tử Hiên, trong lòng thầm nghĩ, cũng làm khó cho hai người bọn họ rồi. Lại liếc nhìn Lam Hi Thần đang thận trọng dè dặt, trong lòng ấm áp nở nụ cười đáp lại:
“Nhị ca nói phải.”
Trên thế giới này có một số thứ đúng là không thể mong cầu, nhưng có một số thứ ở ngay bên cạnh, tình thân có lẽ không thể nào nhận được từ phụ thân y, nhưng tình thân do người khác mang lại thực ra còn ấm áp hơn những gì mà y mong muốn. Nếu đã như vậy, tại sao phải bỏ gần cầu xa, bỏ tốt lấy xấu.
Chẳng qua, việc tìm đối tượng gì đó cho đại ca, có thể sẽ làm khó người khác. Kim Quang Dao buồn cười, nhưng lại nhịn không được nghe theo lời Nhị ca mà tưởng tượng một phen. Ngay cả hai chữ Tần Tố kia, cũng dần dần không vướng bận nữa. Chút gần gũi không rõ nguyên do này giờ đây đã có lý do, tình thân còn đáng tin cậy hơn tình yêu hão huyền đó. Dường như, thế này lại tốt hơn đấy.
***
Vân Thâm Bất Tri Xứ,
Ngụy Vô Tiện tựa vào lưng Lam Vong Cơ, nghe tiểu lang quân của hắn đàn Thanh Tâm Âm, cảm thấy mình giống như Liễu Hạ Huệ, giống như hoà thượng, mấy cuốn Xuân Cung đồ kia bị đè dưới đáy rương. Lam Vong Cơ thật là, mặc cho hắn trêu chọc bằng mọi cách, đều nhẹ nhàng nói một câu, còn chưa thành thân, không thể. Trong nháy mắt giống như đổ xuống một thau nước lạnh buốt giá.
Hắn lén lút hỏi riêng Ôn Tình xem Lam Trạm khỏi bệnh chưa? Ôn Tình lắc lắc đầu chỉ nói hai chữ: ý trời.
Ngụy Vô Tiện yếu ớt che mắt lại, hắn nghĩ tới Lam Khải Nhân, thúc phụ đại nhân tương lai của hắn miệng vàng lời ngọc mà nói rằng:
“Vong Cơ một ngày chưa tỉnh lại, thì hôn sự của hai người các ngươi sẽ không được phép chuẩn bị. Mặc dù Hi Thần và Giang Tông chủ đã hạ sính cho các ngươi, nhưng ta tuyệt đối không cho phép y và ngươi quyết định việc quan trọng cả đời dưới tình huống một bên không thể xác định có đủ tỉnh táo hay không.”
Ngụy Vô Tiện có ý định phản bác, nhưng Lam Khải Nhân chỉ nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ nói:
“Vong Cơ, thúc phụ sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người các ngươi, nhưng việc thành thân không thể không thận trọng, nếu ngươi đã là con cháu Lam gia, càng không thể đưa ra phán đoán không rõ ràng, ngươi có hiểu ý của thúc phụ không?”
Lam Vong Cơ gật đầu biểu thị đồng ý, đè Ngụy Vô Tiện đang chộn rộn ở bên cạnh xuống. Sắc mặt Lam Khải Nhân hơi dịu đi, có chút mất tự nhiên nói với Ngụy Vô Tiện:
“Mấy người trẻ tuổi các ngươi làm việc cứ luôn hấp ta hấp tấp, chỉ quan tâm đến trước mắt, ban đầu ta không có tư cách yêu cầu ngươi, dù sao ta cũng không phải là trưởng bối chân chính của ngươi, nhưng người phụ trách Giang gia hiện nay của các ngươi là Giang Trừng, bản thân ngươi lại là người có tính cách tuỳ ý, cả hai đều thiếu suy xét, còn bị Hi Thần dụ dỗ lừa gạt.
Ngụy Vô Tiện, ngươi không cần nói cho ta biết ngươi và Vong Cơ yêu nhau như thế nào, tuy rằng ta không biết chi tiết, cũng đoán được tất cả nhất định là hành động của Vong Cơ lúc sinh bệnh, y hiện tại cũng không thể chịu trách nhiệm với ngươi.
Tuy ngươi không phải là người Lam thị ta, nhưng suy cho cùng đã theo học với ta một thời gian, nể ta lớn tuổi, xem như trưởng bối làm chủ cho ngươi một lần, hôn nhân đại sự không thể cẩu thả. Thời gian này ngươi có thể ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chữa bệnh như trước đây, nhưng không được vượt qua lễ nghi.”
Khi đó chỉ cứng nhắc liên tục gật đầu, nhưng không ngờ bây giờ ngay cả hôn hôn cũng bị cự tuyệt. Nhưng mà, Ngụy Vô Tiện ngắm nghía Lam Vong Cơ, mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]