Kim Tử Hiên gần đây đột nhiên bận rộn, thủ hạ ra ra vào vào, động tĩnh rất lớn, hỏi hắn làm cái gì, Kim Tử Hiên chỉ mang vẻ mặt tang thương nói là tạo phúc cho Kim gia.
Khiến mọi người cảm thấy thiếu chủ của bọn họ có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp quản Kim gia.
Người khác không ngừng khen ngợi, nhưng Tô Thiệp thì rất không phục, suy cho cùng không biết Kim Tử Hiên đang bận rộn cái gì mà cũng hết sức sùng bái như vậy, trong khi Liễm Phương Tôn bận trong bận ngoài, thì mọi người đều cảm thấy nên như thế.
Tô Thiệp bất mãn nói: “Chủ nhân, Kim thiếu chủ làm sao có thể so sánh với ngài, mấy người bọn họ chỉ là chó cắn áo rách.”
Kim Quang Dao vẻ mặt ôn hoà, mỉm cười vuốt ve sợi dây đàn bên dưới bàn tay, tâm trạng rất cao hứng nói: “Mẫn Thiện, bọn họ trông coi Tử Hiên từ nhỏ đến khi lớn lên, tất nhiên càng gần gũi với hắn hơn, hơn nữa huynh ấy là Kim gia thiếu chủ, đại diện cho tương lai của Kim gia, thấy huynh ấy tiến bộ, đương nhiên vui mừng, là điều hợp lý.”
Tô Thiệp trong lòng vẫn không phục, nhưng ngoài miệng tất nhiên nghe theo Kim Quang Dao, có chút ngập ngừng hỏi: “Không biết chủ nhân vì chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Bởi vì gã xưa nay luôn trung thành, Kim Quang Dao ở trước mặt gã có lúc cũng không phòng bị, càng huống hồ hôm nay Kim Quang Dao không ngăn được vui mừng, nụ cười trên mặt y rất rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-song-bich/3391797/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.