Lúc này Nhiếp Hoài Tang đang run run rẩy rẩy muốn rời khỏi Nhiếp Minh Quyết, người đang nhìn cô nương đối diện với vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vì hạnh phúc của đại ca, vì an toàn tính mạng của cô nương đối diện kia, hắn vẫn phải cố ép mình bình tĩnh lại.
Sau lưng vẫn nghe thấy Hi Thần ca và Tam ca của hắn đang thảo luận về đài quan sát, trong lòng chỉ nghĩ tại sao hai người bọn họ lại vô trách nhiệm như vậy, đã nói rõ cùng nhau giúp tìm một đại tẩu để trấn áp phần nào tính khí nóng nảy của đại ca hắn, bây giờ chỉ có một hắn đang nỗ lực là sao.
Cô nương đối diện cũng xuất thân từ một thế gia võ tướng, tuy không học võ, nhưng luôn sùng bái những nam nhân có thực lực. Nghe Tam ca hắn nói, nữ tử này thậm chí còn là người ngưỡng mộ đại ca hắn. Trăm năm hiếm gặp, Nhiếp Hoài Tang trong lòng cảm khái, chỉ là trông có vẻ vẫn chịu không nổi sát khí của đại ca, sắc mặt có chút tái đi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Nhiếp Minh Quyết, vừa nhìn là có thể thấy được tình ý sâu đậm của cô nương này.
Nhiếp Hoài Tang lén lút nhìn đại ca một cái, lòng như tro tàn, hắn thậm chí có thể nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt đại ca hắn, chỉ sợ đã chịu đựng không nổi bầu không khí của Bách Hoa yến, trong lòng có ý muốn rời đi.
Nhiếp Hoài Tang cắn cắn răng, cười nói: “Vương cô nương có từng nghĩ tới việc học một chút kỹ năng tự vệ không, đại ca của ta gần đây ép ta luyện công, ngộ ra được khá nhiều, chỉ cảm thấy cho dù học nghệ không tinh, có thể biết vài chiêu cũng rất có ích.”
Vương tiểu thư cảm kích liếc nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái, đang chuẩn bị tiếp lời, thì Nhiếp Minh Quyết tức giận vỗ vào gáy hắn, hận rèn sắt không thành thép nói:
“Ngươi đó, lại còn ‘rất có ích’, ngươi ngay cả đứng tấn cũng chưa nắm vững, nếu ngươi đã nói ngộ ra khá nhiều, vậy thì cùng ta đi đến võ trường, ta ngược lại muốn xem thử ngươi đã ngộ ra được những gì.”
Vừa nói vừa túm lấy cổ áo Nhiếp Hoài Tang, lúc đi ngang qua Lam Hi Thần và Kim Quang Dao thì không khách khí nói: “Tam ca, cho ta mượn võ trường của Kim gia các ngươi một chút, ta mang thằng nhãi không bớt lo này đến đó để ngộ ra một chút.”
Kim Quang Dao duy trì nụ cười nói: “Đại ca không cần khách khí.”
Lam Hi Thần cảm thán: “Đại ca thật sự là một ngày cũng không lơi lỏng mà, nhưng Hoài Tang trông có vẻ không tình nguyện lắm.”
Kim Quang Dao chỉ cảm thấy huyệt Thái dương giựt một cái, khóe mắt thoáng thấy Vương cô nương buồn bã ủ rũ, một nam tu nhanh chóng xuất hiện bên cạnh ân cần chăm sóc, trong lòng cười giễu, trách y quá ngây thơ, thế mà cho rằng năng lực xuất chúng của y có thể làm mai cho Đại ca. Y ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kia của Lam Hi Thần, thế giới đẹp đẽ như vậy, nhưng y lại hấp tấp thế kia, như vậy không tốt, sau đó y lập tức cảm thấy tâm bình khí hoà.
Kim Quang Dao cười nói: “Nhị ca, xem ra giúp Đại ca xem mắt hãy còn quá sớm.”
Lam Hi Thần nghi hoặc trả lời: “Còn sớm sao? Nhưng Đại ca đã lập nghiệp rồi, mà vẫn chưa thành gia.”
Kim Quang Dao nhìn nhìn Kim Tử Hiên nói: “Nếu đã lập nghiệp rồi, vậy thành gia cũng không cần quá gấp, hơn nữa gần đây Tử Hiên rất bận rộn, đám cưới của huynh ấy với Giang tiểu thư cũng không còn xa, đệ thấy vẫn nên giúp xử lý việc của Tử Hiên trước.”
Lam Hi Thần cảm thấy có lý, gật đầu đồng ý, thế là việc xem mắt của Nhiếp Minh Quyết kết thúc bằng việc Nhiếp Hoài Tang toàn thân đau nhức.
Nói về Lam Vong Cơ bên này, bởi vì lời nói của Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ kiên trì thủ lễ khiến cho Ngụy Vô Tiện trong lòng vừa tức vừa gấp mà nói thì không nói lại Lam Trạm, nếu cố ép buộc, Lam Trạm sẽ nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước và nói:
“Chẳng lẽ Ngụy Anh ngươi chỉ thèm muốn... của ta hay sao?”
Hại hắn suýt chút nữa phải cầm Trần Tình lên để thử xem có phải có tà tuý ám lên người Lam Vong Cơ không. Sau đó nhìn trái nhìn phải mới phát hiện Lam Vong Cơ xem rất nhiều thoại bản. Nội dung không có ngoại lệ, toàn là cái gì hồ ly tinh câu dẫn thư sinh, đại tiểu thư bị lừa tiền lừa sắc, hay là các tiểu cô nương ngây thơ bị lừa bán vào kỹ viện, v.v.
Hắn vẻ mặt sụp đổ hỏi Lam Vong Cơ: “Lam Trạm! Những thứ này là ai đưa cho ngươi xem hả!!!”
Lam Vong Cơ vô tội nói: “Là huynh trưởng lấy từ chỗ Nhiếp Hoài Tang, nói là dùng để gia tăng kinh nghiệm sống.”
Ngụy Vô Tiện có chút không xác định rõ là Lam Hi Thần cố tình hay là Nhiếp Hoài Tang cố ý đưa cho y. Nếu là người trước, chẳng lẽ Lam Hi Thần vẫn còn ghi hận lúc đầu hắn kéo mạt ngạch của Lam Trạm nhưng không chịu trách nhiệm hay sao? Nếu là người sau, Nhiếp Hoài Tang có lẽ đang tìm đường chết.
Ngụy Vô Tiện mang vẻ mặt vô hại mỉm cười nói: “Vậy, Lam Trạm dễ thương yêu quý, nói cho ta biết, mấy cuốn thoại bản này ngươi nhận được khi nào?”
Lam Vong Cơ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Hình như là lần đầu tiên ngươi chạy trốn, không lâu sau khi ta nói với huynh trưởng.”
Được rồi, Ngụy Vô Tiện có thể làm gì đây, chỉ đành chịu đựng trong nước mắt, tự tạo nghiệt không thể sống, sau đó vai kề vai, đầu sát đầu cùng Lam Vong Cơ xem thoại bản.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, không thể không nói những cuốn thoại bản này thật ra khá hay.
Nam tử họ Ngụy xem thoại bản cả một đêm vẫn chưa đã thèm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]