Chương trước
Chương sau
Khi Kim Tử Hiên biết được chuyện hôn nhân của Vong Tiện thì vẻ mặt tỏ ra hoài nghi nhân sinh, ấn tượng của hắn về hai người bọn họ vẫn dừng lại ở giai đoạn hễ một lời không hợp là chia tay, lúc này đột nhiên biết được, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác uỷ khuất, chỉ cảm thấy mình bị loại ra ngoài.

Sau đó chuyển sang suy nghĩ Ngụy Vô Tiện sẽ tới Lam gia thì lại cảm thấy vui vẻ, ba ngàn gia quy kia còn không mài rớt một lớp da của người ta hay sao. Nhưng đến khi biết Giang Trừng vì Ngụy Vô Tiện hạ sính cho Lam gia, thì cứ luôn cảm thấy vị em rể này của mình chẳng lẽ nằm mơ giữa ban ngày, muốn để Lam Vong Cơ gả vào Giang gia sao. Không phải Kim Tử Hiên hắn coi thường Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, chỉ là cái bộ dạng kia của Lam Vong Cơ đến ở Liên Hoa Ổ, thì liệu Giang Trừng còn muốn sống không?

Kim Tử Hiên cảm thấy hôn sự của mình đã định, mình đã là một người trưởng thành có kinh nghiệm, không khỏi lo lắng cho hôn sự của đệ đệ Kim Quang Dao của hắn. Suy cho cùng a Dao đã tận tâm tận lực vì mình, làm người ấy mà, cũng nên có qua có lại.

Nghe nói Tần tiểu thư nhà Tần thúc thúc rất thích a Dao, hắn cảm thấy mình cần phải nhìn kỹ cô ấy một chút.

Hôm đó tình cờ Lam Hi Thần cũng ở đây, hắn cố gắng lôi kéo đồng minh, chủ yếu là với bộ dạng đó của Kim Quang Dao, Kim Tử Hiên tự cảm thấy mình không thể cạy được miệng của đệ đệ hắn, vị tỷ phu này các mặt khác không có tiến bộ gì, chỉ có năng lực tự hiểu rõ bản thân là càng lúc càng tốt.

Còn chưa nói đến chỉ có Trạch Vu Quân mới có thể khiến Liễm Phương Tôn nói ra vài câu thật lòng, nhưng là một người say rượu, Lam Hi Thần sao có thể đồng ý một cách bình thường như thế được, à, hắn quả thật đồng ý rồi, hơn nữa đồng ý rất vui vẻ.

Lam Hi Thần nói: “Không ngờ hoá ra a Dao còn có người ái mộ, đây là Hi Thần sơ suất, cũng trách ta mấy hôm nay cứ kéo a Dao đi giúp đỡ chuyện của Vong Cơ và Ngụy công tử, nếu chuyện của Vong Cơ đã xong rồi, đúng lúc ta đi hỏi a Dao xem sao.”

Kim Tử Hiên bần thần nghĩ, giúp đỡ cái gì cơ? Cho nên hai người trong Tam Tôn dạo này cùng tiến cùng lui là để kết hợp Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đó sao? Vì sao đều là huynh trưởng, mà hắn lại phải chiến đấu một mình? Hơn nữa tại sao Giang Trừng lại hạ sính cho Lam gia một cách dứt khoát và huênh hoang như vậy?

Kim Tử Hiên ngửa đầu nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ, Lam Hi Thần kéo hắn đi thẳng vào Bách Hoa yến. Các nam tử nữ tử không khỏi nhìn chằm chằm vào bọn họ, Lam Hi Thần khá điềm tĩnh, Kim Tử Hiên chỉ cho hắn xem một nữ tử dịu dàng ở đằng trước, ánh mắt ngây thơ trong sáng, đang nhìn Kim Quang Dao ở cách đó không xa, rất là ngưỡng mộ.

Lam Hi Thần cười nói: “Trông thực sự rất giống a Dao, ngây thơ hoạt bát lại còn thích cười.”

Kim Tử Hiên cau mày, nhịn không được nhìn Tần Tố thêm vài lần, sự mô tả này quả thực không sai, nhưng giống Kim Quang Dao chỗ nào …… Đợi đã, khóe mắt Kim Tử Hiên co rút một cái, khá giống đấy. Đặc biệt khi cười, chỉ là nụ cười của Kim Quang Dao, nói thế nào nhỉ, trông có vẻ rất hiền hoà, nhưng so với Tần Tố thì lại kém chân thật hơn một chút.

Sau đó Kim Quang Dao nhìn thấy hai người bọn họ thì rất vui mừng đi tới.

Kim Quang Dao cười nói: “Nhị ca, cuối cùng huynh cũng tới rồi. Bách Hoa yến hôm nay có một loại trà hoa mới, ta nghĩ Nhị ca nhất định sẽ thích!”

Được thôi, Kim Tử Hiên không còn gì để nói, thực sự rất giống, rất ngây thơ hoạt bát.

Lam Hi Thần gật đầu rồi lại nhìn Tần Tố một cái, chỉ cảm thấy đây chẳng lẽ là tướng phu thê trong truyền thuyết! Không khỏi cảm thán ngày a Dao thành thân không còn xa, mà Vong Cơ cũng có người mình thích rồi, thật nhẹ lòng.

Kim Quang Thiện thì ngược lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, nảy ra ý tưởng, không lẽ Lam Hi Thần nhìn trúng Tần Tố rồi! Chậc chậc chậc, không ngờ đang lúc muốn chợp mắt thì có gối đầu đưa đến tận cửa, lại nhìn đám nam thanh nữ tú bên dưới câu nệ không dám buông thả, thông suốt nở nụ cười chắp tay sau lưng rời đi, mùa xuân, thật là một mùa tuyệt vời nha ~

Vài ngày sau, Kim Tử Hiên bị Lam Hi Thần kéo đến Tần gia, vì Tần Thương Nghiệp không có ở nhà, nên Tần phu nhân rất thấp thỏm chào đón Thiếu tông chủ và Lam tông chủ. Kim Tử Hiên miễn cưỡng hỏi thăm vài câu, cũng không biết đi vào vấn đề chính như thế nào, trong lòng hắn hối hận rồi, chỉ cảm thấy Lam Hi Thần có phải bị choáng váng đầu óc do Nguỵ Vô Tiện muốn gả vào Lam gia hay không, Loại chuyện đề thân này hai nam nhân bọn hắn đến cửa thì ra thể thống gì!

Nếu như Lam Hi Thần biết Kim Tử Hiên nghĩ cái gì, thì nhất định sẽ phản bác hắn, đây không phải là đề thân, mà là đi thăm dò ý tứ. Nghĩa đệ này của hắn chịu khổ từ nhỏ, Kim Quang Thiện thoạt nhìn đã không thích a Dao, thà để hai huynh trưởng bọn hắn giúp đỡ xem xét còn nhanh chóng và an toàn hơn, tránh mang a Dao bán ra ngoài.

Lam Hi Thần nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Tần phu nhân không cần khẩn trương, lần này tới đây chỉ là muốn hỏi một vài việc.”

Tần phu nhân đối mặt với một công tử ôn nhuận như vậy, rất nhanh đã thả lỏng lại, cũng tin tưởng vào phẩm hạnh của Lam thị Song Bích, nhưng không biết mình có thể giúp được chuyện gì, vội vàng nói:

“Ta chỉ là một phụ nhân, hay là đợi phu quân của ta trở về, để ông ấy nói chuyện với các ngươi được không?”

Nhưng Lam Hi Thần nói: “Tần đại nhân có thể cùng nói chuyện tất nhiên là tốt, nhưng không biết Tần phu nhân cảm thấy a Dao thế nào?”

Kim Tử Hiên đỡ trán, Trạch Vu Quân thế này cũng quá thẳng thắn đi! Hắn cười ngượng ngùng nói: “Dì Tần, chúng ta không phải đến để hỏi chuyện liên quan đến công việc, dì cảm thấy Liễm Phương Tôn thế nào?”

Tần phu nhân rốt cuộc cũng nhanh trí, liên hệ với chuyện con gái bà cứ luôn nói về Kim Quang Dao, bà có chút hoảng hốt miễn cưỡng đáp lại: “Liễm Phương Tôn tất nhiên là nhân trung long phượng, nghĩ hẳn không phải là người mà chúng ta có thể so sánh được.”

Lam Hi Thần đặt tách trà xuống, nhìn Kim Tử Hiên đang nháy mắt với hắn, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Tần phu nhân, chỉ cho rằng mình quá thẳng thắn, cũng phải, nữ tử coi trọng danh tiết hơn, càng không nói tới một nữ tử có tình có ý với người ta, hắn suy nghĩ một chút:

“Nhưng ta thấy Tần cô nương và a Dao trông rất giống nhau nha!” Là có tướng phu thê đó!

Tần phu nhân lập tức khuỵu xuống đất, khóc lóc cầu xin Kim Tử Hiên tha cho Tần Tố, hoàn toàn không để ý hai người bọn họ mặt đầy mờ mịt, cứ lo thổ lộ mấy sự thật bẩn thỉu của năm đó. Đợi đến khi hai người không hiểu bằng cách nào an ủi Tần phu nhân tin rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện của Tần Tố, mới bước ra khỏi Tần phủ với đôi mắt thất thần.

Kim Tử Hiên nói: “Chuyện này ……”

Lam Hi Thần lắc đầu, thở dài: “Vẫn là đừng nói cho a Dao biết.” Rồi nhịn không được muốn nghị luận sau lưng Kim Quang Thiện một chút, nhưng rốt cuộc không nói gì, chỉ đề nghị: “Nếu không ngươi nhận Tần Tố làm nghĩa muội đi.”

Kim Tử Hiên gật gật đầu. Hai người bỏ lại dáng vẻ tang thương, vội vàng lên Kim Lân Đài. Đến lúc Kim Tử Hiên nêu ra vấn đề này với Kim Quang Thiện, Kim Quang Thiện vui vẻ đồng ý, chỉ cho rằng Lam Hi Thần muốn nâng cao thân phận của Tần Tố, sao có thể không đồng ý, hoàn toàn không để ý tới đứa con trai muốn nói lại thôi ở bên cạnh.

Kim Tử Hiên nghĩ, cha hắn rốt cuộc là biết hay là không biết? Để hắn bình tĩnh một chút vậy …… Không được! Vì hòa bình thế giới! Hắn nên điều tra kỹ lưỡng xem cha hắn đến cùng có bao nhiêu đứa con rơi! Kim Tử Hiên ngàn vạn lần không ngờ việc đầu tiên hắn làm khi thành gia lập nghiệp, không thể thoát được lại là điều tra về những đứa con rơi của cha hắn.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt lớn lao tạo phúc cho mọi người, Kim Tử Hiên nghĩ, muốn làm một Tông chủ ưu tú thì nên nghĩ cho hạnh phúc của các huynh đệ tỉ muội!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.