Từ sau khi Dương Phàm nhậm chức, tin nhắn, thiếp mời, thư tay đến nườm nượp. Có gửi tới nhà hắn, cũng gửi tới cả nha môn, đại thể đưa tới nhà phần lớn đều là cùng cấp hoặc là cấp dưới, mong hắn giúp đỡ, đương nhiên tránh không được có kèm theo hậu lễ, người như vậy mồm mép cũng không lớn, quan chức yêu cầu cũng không cao, bất kỳ ai đến Dương Phàm đều không cự tuyệt, nhất nhất vui vẻ nhận hết.
Thư tay gửi đến nha môn đương nhiên đều là người quyền cao chức trọng, tự cảm thấy có thể trấn áp được Dương Phàm, khiến hắn làm việc cho mình chính là người nể mặt hắn, ví như Lý Chiêu Đức, Võ Tam Tư, những người này tự đưa qua, Dương Phàm đương nhiên không có lý từ chối.
Nhóm quan lại thuộc Thiên Quan lang trung đã lựa chọn ra một số lượng lớn tài liệu lý lịch của quan viên và của tán quan hậu tuyển, Dương Phàm rập khuôn, dựa theo danh mục quà tặng mà liệt kê ra một bản, rút ra lý lịch của những quan viên nhỏ này trong danh mục, chỉ là lai lịch của những người này được chất đống trên cái bàn xử án của hắn.
Mấy ngày này Dương Phàm xử lý chủ yếu là việc lựa chọn lý lịch quan viên, căn bản không đề cập tới mặt khác, hiện giờ bên trong xuất hiện một bản công hàm như vậy, đương nhiên khiến hắn nghi hoặc, Dương Phàm mở miệng kêu: - Lý lệnh sử.
Lệnh sử Lý Chinh Hổ là văn nhân gầy, tuổi chừng tứ tuần, nghe thấy Lang trung gọi, vội vàng hạ bút xuống, vểnh chòm râu lên, chắp tay nói: - Lang trung.
Dương Phàm đưa cái bản công văn kia, nói: - Lão Lý, ông xem xem, công văn này sai sao?
Lý Chinh Hổ nhận lấy bản công văn đó, vội xem một lượt, nhếch miệng nói: - Là kẹp lẫn vào, ha ha, những cũng không gửi sai! Ngài là lang trung thi công, tuy bây giờ xử lý việc chọn quan ở Nam Cương, nhưng việc bổ nhiệm công việc của những quan viên mới lên chức khác, cũng có quyền xử lý.
Ngài nhìn, Trần viên ngoại đều đã phê chuẩn rồi, ngài chỉ cần khoanh tròn một chút, là đúng trình tự rồi.
- Ồ.
Dương Phàm cười, nói: - Bổn quan vừa lên chức, nhiều việc của Lại bộ còn nhiều thứ không rõ, xin chỉ giáo thêm.
Lý Trưng Hổ vội vàng xua tay, sợ hãi nói: - Thật không dám thì không dám, bỉ chức chỉ là làm người hầu ở Lại bộ nhiều năm nên nghe nhiều, thấy nhiều, bẩm Lang trung biết vậy thôi.
Dương Phàm cười, nói: - Biết rồi, ngươi đi bận việc đi.
- Vâng.
Lý Chinh Hổ khom người lui ra, Dương Phàm lại mở cái công văn kia ra, thấy rõ ý kiến phúc đáp của viên ngoại Lại Bộ Lang Chu Nhiên: - Đề nghị cho Lâm Tích Văn từ quan về an dưỡng, sẽ do Biệt Giá Lưu Tư Lễ lên kế nhiệm chức Thứ sử.
Dương Phàm vừa nhấc bút đang định khoanh tròn, ngòi bút trong tay thoáng dừng lại, một vết đen vừa rồi còn sót lại, trong lòng đột nhiên rùng mình, vội ngưng ngòi bút lại.
Không đúng! Cho dù là một Kế sử nhỏ, một Chưởng cố vững chắc đều có người muốn luồn cúi để tranh giành, Thứ sử một châu này lại là chức béo bở cỡ nào, lại không có ai đến tranh giành, những quan viên này khi nào lại trở nên có đạo đức như vậy chứ?
Nha môn Lại Bộ là trong lục bộ, có thể nói là nha môn tốt nhất, cũng là nha môn khó làm nhất. Nói nó làm tốt, là vì Hộ, Lễ, Hình, Binh, Công các bộ này đều là nha môn chuyên nghiệp, chủ trì đại lễ, thi cử, tiếp kiến khách ngoài, thống kê hộ khẩu, thu nhận tiền lương, hình danh tố ngục, xây dựng công trình, huấn luyện quân sĩ…
Việc nào là dễ xử lý chứ? Việc nào không phải là cực kỳ phức tạp chứ?
Còn Lại Bộ đang làm gì, Lại bộ chỉ là một nơi quản lý quan viên, có độ khó gì có thể nói? Có chiến tích không, có khuyết điểm không, trong lý lịch nếu toàn bộ không có công lao gì, vậy cũng rất dễ làm, phân biệt đối xử, dựa theo trình tự đó thăng quan không ai phản đối.
Nhưng, thật có thể đơn giản như vậy ư? trên thực tế nha môn khó làm nhất trong lục bộ chính là Lại bộ, cho dù là thăng, điều chuyển hay là giáng chức một người, đó đều là trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, trong trong ngoài ngoài, quan hệ các tầng này toàn bộ đều phải nghĩ tới, các loại các thiệp, nhờ mời, áp lực, đó đều là vì gạo, bạo vì tiền, điều tế thăng bằng.
Hiện giờ Thứ sử một châu, lại đơn giản giống như một cái môn phòng sao?
Dương Phàm hơi liếc nhìn sang một chút, phía sau một thư án, Lý lệnh sử nhặt bút lông nhìn giả ý cái gì đó, nhưng đôi mắt lại rõ ràng đang nhìn động tác của hắn, Dương Phàm tuy không hiểu bức công văn này có gì kỳ quái, nhưng biết trong đó nhất định có sự kỳ quái.
Dương Phàm âm thầm suy đoán, nhẹ nhàng đặt bút lông, thuận tay cho công văn vào ống tay áo.
Lý Chinh Hổ vừa thấy Dương Phàm ngẩng đầu, liền vội vàng cúi đầu, từng nét trên công văn, đều cẩn thận viết chữ Khải, chỉ là viết gì đó ngay cả bản thân y cũng không biết, y nhìn động tác của Dương Phàm, vừa thấy Dương Phàm đứng dậy đi ra ngoài, vội vàng đứng lên nói: - A! Lang trung có việc gì, sai ty chức đi là được.
Dương Phàm cười như không, nói: - Bổn quan phải ra ngoài, Lý lệnh sử cũng có thể thay bổn quan đi sao?
Lý Chinh Hổ à lên một tiếng, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: - Ty chức, ty chức…
Dương Phàm không làm khó y nữa, bước ra ngoài, đi về phía sau nha môn.
Thiên quan phủ thân là người đứng đầu lục bộ, quyền cao chức trọng, cho nên xứng với hai chức vị Thị lang.
Vừa khéo, hai vị Thị lang đều là kiêm chức vụ, một vị là Phượng các xá nhân kiêm Thiên quan tả thị lang Vương Lặc, một vị chính là Thiên quan lang trung quyền tri Thiên quan hữu thị lang Dương Phàm. Tả thị lang vốn cao hơn nửa phần so với Hữu thị lang, hơn nữa Vương Lặc chính là Thị lang chính quy, còn Dương Phàm là Thị lang đại diện, do đó Vương Lặc trở thành người đứng đầu của Dương Phàm.
Đối với Vương Lặc, Dương Phàm không quen, nhưng đối với huynh đệ của Vương Lặc, Vương Bột, Dương Phàm đã nghe danh từ lâu. Vị này viết “ Trong biển còn tri kỷ, chân trời tựa láng giềng”, vị đại tài tử thiên cổ này, chính là bào đệ của Vương Bột.
Nhưng vị đại tài tử này vừa cao ngạo, trước hết là vì viết ra “Hịch anh vương kê” đắc tội với Hoàng đế Cao Tông, sau đó lại vì tự ý giết quan nô phạm vào tội chết, may mà được triều đình ân xá tha cho không chết, lại liên lụy tới cha già bị giáng chức, bôn ba ngàn dặm ở An Nam.
Sau này Vương Bột xuôi xuống phía nam thăm lão phụ làm quan, khi qua biển liền bị ngã xuống nước mà chết. Ba huynh đệ Vương gia, hai người còn lại luận về tài khí mãi không bằng y, lại cũng không cao ngạo như y, hai huynh đệ này cẩn trọng, cần cù nỗ lực, hiện giờ đều đã làm quan, Huynh trưởng Vương Lặc là Phượng các xá nhân kiêm Thiên quan thị lang, đệ đệ Vương Trợ cũng làm Ngự sử giám sát, rất thanh cao.
Dương Phàm trực tiếp đi tới phòng công sự của Vương Lặc, trong phòng công sự của vương Lặc tranh chữ rất nhiều, hương khí khắp phòng, trên án cũng không có công hàm gì chồng chất, Dương Phàm đi tới phòng công sự của lão, vị này đã là một lão già qua tuổi năm mươi, múa bút vẩy mực, vẽ một bức tranh.
Một bức tranh hiện ra hình thức ban đầu, Vương thị lang đang tập trung tinh thần vẽ lá trúc, chợt thấy Dương Phàm vội vàng đi vào, không khỏi lộ ra sự thẹn thùng, vội vàng lấy nửa tờ giấy che khuất bức tranh, nhiệt tình chào hỏi nói: - Dương lang trung tới rồi, ngồi, ngồi, mau ngồi đi, có việc gì không?
Dương Phàm cung không khách sáo, rút ra một cái công hàm từ trong ống tay áo, đưa cho Vương thị lang nói: - Thị lang xem đi.
Vương Lặc mở công văn ra xem, ngẩng đầu nói: - Làm sao?
Dương Phàm nói: - Hạ quan đang chọn ra những chí sĩ có tài đức về nhiều mặt, để bổ sung quan phủ Nam Cương, phát hiện ra công hàm này trong đống hồ sơ chồng chất, cho nên dặc biết đưa tới chỗ Vương thị lang, xin Thị lang xử trí.
Vương Lặc cười ha hả nói: - Dương lang trung đừng khách khí, bây giờ Lang trung là quyền Thiên quan thị lang, sự vụ như vậy là có quyền xử lý. Đây chỉ là một sự bổ nhiệm bình thường, sau khi khoanh tròn sẽ làm theo như vậy.
Dương Phàm nghiêm mặt nói: - Thiên quan phủ chưởng quản toàn bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm, khảo hạch, lên xuống, điều động quan lại, những thứ căn bản tồn tại trong việc tuyển sĩ cho triều đình, hạ quan sao dám sơ suất? Một nét bút đi xuống, liền quyết định quan phụ mẫu của một phương, nhưng hạ quan vừa tới Thiên quan phủ chưa lâu, đối với các quan viên các nơi có đức hạnh thế nào, thanh minh hay không, công bằng ra sao, cẩn thận và tôn kính đều không hiểu rõ, tuy quyền Tri thị lang, lại cũng không dám xử lý bừa bãi, hồ sơ này vẫn mong Vương thị lang đích thân phê duyệt.
- Cái này…
- Hạ quan còn có nhiều lí lịch phải xem, không làm phiền nữa, cáo từ.
Dương Phàm khiêm tốn cười với ông ta, quay người bước đi, Vương Lặc một tay giơ lên không trung, mất nhìn Dương Phàm bước ra ngoài, lại cúi đầu nhìn bức công hàm trên án, không khỏi lắc đầu cười khổ: - Dương Phàm này, rõ ràng là một con cáo giảo hoạt! Ngụy vương điện hạ, ngươi muốn một hòn đá ném trúng hai con chim, khó! Khó à.
***
Ngụy vương điện hạ Võ Thừa Tự lúc này đang lên Phi Hương điện kiến giá.
Võ Tắc Thiên bây giờ đang ở chỗ hai thiếu niên Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi, ra cùng xe, vào cùng phòng, nằm cùng giường, tình cảm thân mật, giống như gối, điều này đã là một việc cả triều đều biết. Rất nhiều lúc, Võ Tắc Thiên triệu kiến cận thận cũng không kiêng dè để họ phụ tùng bên cạnh.
Nhưng dù sao Võ Thừa Tự cũng là cháu ruột của bà ta, Võ Tắc Thiên luôn không để trai lơ của mình lộ diện trước các vãn bối, cho nên cố ý tới Phi Hương điện gặp y.
Lúc này, Võ Tắc Thiên đang ngồi trên ghế, hứng trí bừng bừng nhìn lên cái hộp dài bày trên án, chiếc ghế làm từ loại gỗ đàn chế, ở trong lót tơ mềm mại, phía trong lần liện là một cái gốc cây nhân sâm, một cây hà thủ ô, và một cây nấm linh chi. Nhân sâm và hà thủ ô đều thành hình người, hơn nữa hà thủ ô kia, dường như ngay cả mặt mày cũng rất sinh động.
Võ Thừa Tự đứng ở phía sau Võ Tắc Thiên, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai bà ta, nhỏ nhẹ nói: - Ba loại nhân sâm, linh chi, hà thủ ô, ngắn nhất đầu năm cũng được hơn ba trăm tuổi, đây đều là do Lai Tuấn Thần hao tổn tâm trí mới lấy được, để cô điều dưỡng long thể. Lai Tuấn Thần bây giờ chỉ là một tham quân Đồng Châu nho nhỏ, đâu có tư cách trực tiếp dâng ba bảo bối vào trong cung, may nhờ hắn ta có cách nghĩ linh mẫn, sớm nghĩ tới điều này, ngược lại khiến ba bảo bối đưa tới quý phủ, để cháu trai thay mặt tặng cho cô.
Mấy năm nay, Lai Tuấn Thần thường mang ít đồ vào cung nhằm cầu mong sự thương hại của Võ Tắc Thiên, đáng tiếc trong cung có Thượng Quan Uyển Nhi, tin tức của Lai Tuấn Thần một chút cũng không mang vào, sau đó Lai Tuấn Thần cũng phát hiện ra trong cung hình như có người đối nghịch với mình, trái lại bắt đầu đi tới cửa của Võ Thừa Tự.
Đáng tiếc trước đây y là làm cô thần, thực sự là quá thành công, không những trung thần căm hận y, ngay cả gian thần cũng không thích y, y tặng không ít đồ tới quý phủ của Ngụy vương, Võ Thừa Tự nhận lễ, chính là không làm việc cho y. Lần này lại là Võ Thừa Tự chủ động giúp đỡ, bởi vì tên chó điên này cùng với Lý Chiêu Đức đều là kẻ địch của Dương Phàm, Võ Thừa Tự muốn y quay lại kinh thành cắn người.
Võ Tắc Thiên xem xét kỹ lưỡng cái hình người kia, hơi há miệng nói: - Ừ, thứ này, đại nội cũng không dễ thấy, đây thật sự là làm khó hắn rồi.
Võ Thừa Tự vội vàng nói: - Cũng không phải, mùa xuân năm nay, cô mẫu không khỏe, ba ngày không lên triều. Lai Tuấn Thần sau khi ở Đồng Châu nghe nói, nhớ kĩ, thu xếp bốn nơi, cho tới nay có ba thứ này kéo dài tuổi thọ, khí lực khỏe mạnh, liền sai người đưa vào kinh.
Võ Tắc Thiên vuốt vẻ cái hà thủ ô kia, thản nhiên cười, lười biếng nói: - Lai Tuấn Thần có vài năm quang cảnh? Mấy năm nay ở địa phương, tính tình của hắn hẳn đã kiềm chế nhiều. Làm khó lòng hiếu thảo của hắn, để hắn về kinh làm Hợp Cung Úy đi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]