Thét dài rung trời, mười nhóm người đang vội giục ngựa đi quay đầu lại, khuôn mặt cũng biến sắc.
Cưỡi hai con ngựa chiến dọc theo quan đạo chạy như bay mà đến, giống như tên rời cung, sau khi họ chạy như bay trong vòng trăm trượng đều có một đám bụi mù chưa tan, giống như con rồng có sừng đang cuồn cuộn tới. Bọn kỵ sĩ che cho xe ngựa căn bản không thể trốn được hai kỵ binh này, kỵ sĩ của chúng lập tức vòng ngựa lại, rút binh khí ra tiếp đón với vẻ mặt hung tợn. Trên quan đạo có một số nông phu ra vào thành, chợt thấy hai đám người giơ đuốc cầm gậy, lập tức chạy trốn đến vùng đồng nội - ngoại ô, chạy tán loạn.
- Giết!
Chiến mã của Dương Phàm tới trước quát lên một tiếng chói tai, một người một đao xông vào giết giặc, Thiên Ái Nô nhanh chóng theo đuôi của hắn cùng đánh tới.
Bốn cây trường đao nhanh như chớp đã đâm về phía cổ, ngực, eo của Dương Phàm, ra tay rất tàn nhẫn góc độ âm hiểm xảo quyệt, họ không phải là những kỵ sĩ xung phong ra sa trường, ngựa đối với họ mà nói chỉ là công cụ thay đi bộ, điều bọn họ am hiểu hơn chính là quyền thuật, tuy rằng giờ phút này ngồi trên lưng ngựa nhưng tất cả các thủ đoạn công kích chỉ thích hợp cho việc xuống ngựa vây quanh.
Cho nên, vội xuất ra một chiêu thức của chiến thuật vây kín, bọn họ đã đánh giá sai ba điểm: một là Dương Phàm đang mượn độ mạnh yếu của ngựa, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008769/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.