Chương trước
Chương sau
Pháo hoa là từ hậu trạch Lư gia bắn ra đấy, khoảnh khắc pháo hoa nổ vang, còn có hơn hai mươi bóng người từ các phương hướng pháo hoa nổ vang khác nhau chạy tới, tới trước tiên chính là những người phụ trách tuần tra các nơi ngầm.

Bọn họ tìm kiếm trong từng bụi cây bụi hoa, liền phát hiện Cổ Trúc Đình. Bên miệng Cổ Trúc Đình tứa đầy máu tươi, nằm ngửa, hấp hối…nhưng…nàng vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống.

Lúc a Nô từng ở bên Khương công tử, đã lãnh giáo bản lĩnh của nhiều cao thủ của Thừa tự đường. Thừa tự đường có người tinh thông kinh học, có người tinh thông binh pháp, có người quen thuộc quan trường... , còn có người tinh thông quyền thuật.

A Nô học vô cùng tạp, mỗi một môn học đều chưa thể nói là tinh thông, không làm được trò giỏi hơn thầy, nhưng cũng không ai học tạp giỏi hơn nàng. Cổ Trúc Đình từng dạy công phu cho a Nô, nghiêm chỉnh mà nói, gần như là sư phụ đầu tiên của a Nô. Công phu nàng dạy cho a Nô chính là thuật dịch dung.

Rất ít người làm sư phụ xác định dạy tất cả tuyệt chiêu, truyền y bát của mình cho đồ đệ, huống chi là người như a Nô làm việc phải nhìn mặt Công tử nên là đồ đệ chưa từng bái sư của Cổ Trúc Đình. Cho nên, Cổ Trúc Đình chỉ dạy a Nô bản lĩnh dịch dung xuất thần nhập hóa nhưng lại không dạy bản lĩnh tuyệt kỹ của nàng, chính là độn thuật và nhuyễn cốt thuật. Lợi dụng một vài đạo cụ tinh tế để dung hợp mình với hoàn cảnh chung quanh, hình thành một màu sắc tự vệ, đây là công phu độc môn của nàng. Trong Thừa tự đường có rất nhiều cao thủ đều biết nhưng không ai biết loại công phu này còn cần dùng đến nhuyễn cốt thuật, cũng không biết nhuyễn cốt thuật nàng luyện là như nào, vừa đúng điểm ấy đã cứu tính mạng của nàng.

Người phụng mệnh Khương công tử không hiểu nên đã không thể vặn gãy cổ của nàng, tuy bởi vì vừa vội vã biến đổi, Cổ Trúc Đình không phòng bị, cổ nàng vẫn bị thương nhưng chưa bị gãy hẳn, để ổn thỏa, sát thủ này vốn định bóp nát yết hầu của Cổ Trúc Đình, nhưng đột nhiên người tuần sát đi tới làm cho gã không kịp thực thi. Gã chỉ một cước đá Cổ Trúc Đình vào bụi hoa, lừa gạt người tuần sát rồi vội vã bỏ đi.

Cổ Trúc Đình bị thương thật sự chỉ là môt cú đá kia, cú đá đó trúng giữa ngực nàng, làm ngực nàng bị thương nặng, xương sườn cũng bị gãy hai cái, không biết xương sườn gãy có đâm vào làm tổn thương nội phủ hay không nhưng điều này không đủ để trí mạng. Nàng ở trong bụi hoa lo lắng tỉnh lại, liền cố gắng móc pháo hoa cảnh báo ra, dùng hỏa chiết tử châm lên, phóng ra tín hiệu.

Một đống cao thủ Thừa tự đường vây quanh nàng.

Cổ Trúc Đình trong cơn mơ màng thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, tâm trạng được thả lỏng, lập tức ngất xỉu đi.

Bốn lão nhân được người ta dìu đỡ vội vã chạy tới, vừa lúc vượt qua mọi người đưa Cổ Trúc Đình lên tấm thùng xe bị vỡ tan. Lý thái công quát:

- Xảy ra chuyện gì?

Thủ lĩnh sát thủ phụ trách tuần sát lúc này mới nghi ngờ việc Cổ Trúc Đình bị sát hại, nhưng sự việc trọng đại, chưa xác thực gã không dám nói lung tinh. Gã nhận được câu hỏi của vị lão nhân gia này, vội bước lên thi lễ, nhíu chặt mày lắc đầu:

- Sự việc vẫn chưa rõ ràng lắm, chờ cô ta tỉnh lại rồi mới có thể xác định được!

Lý Thái công oán hận nói:

- Dương Phàm phải không?

Người kia đáp:

- Dương Phàm vội vã xông vào hậu trách, ngay sau đó thì từ cửa bắc xông ra ngoài, chưa hề dừng lại.

Trịnh thái công mặt lạnh lùng hỏi:

- Lư Tân Mật đi rồi phải không?

- Vâng!

Thôi thái công thong thả nhấn mạnh:

- Tập kết người của ngươi lại đây, từ giờ trở đi, không có lệnh của mấy lão già chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không được chấp hành, bao gồm cả Lư Tân Mật, rõ chưa?

Người nọ rùng mình, vội vàng khom người đáp:

- Vâng, thuộc hạ hiểu!

Trịnh thái công quay lại tức giận nói với chúng con cháu đuổi tới:

- Một đám chẳng nên thân, mang theo người các ngươi, cút!

Không một ai chú ý tới, trên một ngọn cây Phong đỏ cao to trong một hộ gia đình có một vị cô nương lặng lẽ đứng đó, bóng nàng thấp thoáng sau những tán lá đỏ rậm rạp...

***

Dương Phàm xông vào hậu trạch Lư gia, biết được bốn chiếc xe ngựa đã phân làm bốn hướng chạy ra khỏi Lư phủ, Lư Tân Mật cũng đám tâm phúc đã biến mất, lập tức hiểu đối phương đã dùng kế nghi binh mà chạy. Thế nhưng hiện tại một chiếc xe ngựa trong bốn chiếc đã bị hắn hủy, còn lại ba chiếc thì trong đó rất có khả năng có một chiếc là che giấu Khương công tử. Khương công tử sẽ ở chiếc nào? Tiểu Man và hắn ta là cùng một chỗ hay là một người một xe ngựa?

Dương Phàm không biết, cũng không có thời gian để nghĩ, hắn chỉ có thể lựa chọn đuổi theo một hướng. Tuy nói bọn họ có ba người, có thể chia nhau mỗi người đuổi theo một đường, nhưng vừa rồi đối mặt với đám võ sĩ kia, phân tích chiến lực cho thấy, nếu như bọn họ chia ra đuổi theo thì sẽ không làm nên chuyện, rất có khả năng a Nô hoặc Công Tôn Cô Nương sẽ mất mạng cũng nên.

Dương Phàm không có lựa chọn nào khác.

Khoái mã lao ra khỏi Lư phủ, còn chưa ra khỏi ngõ dài, bỗng hắn nghĩ đến việc chưa hề tìm tòi gì trong Lư phủ, tuy nói Lư công tử đáp xe bỏ chạy là hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng khó bảo đảm hắn ta sẽ không mạo hiểm dùng chiêu "điệu hổ ly sơn". Vì vậy, Dương Phàm vội vàng căn dặn bảo Công Tôn Lan Chỉ ở lại giám thị động tĩnh của Lư phủ, còn hắn và a Nô tiếp tục đuổi theo.

Bỏ trốn rất có phương pháp!

Hiện tại Dương Phàm tự cảm giác như vậy, hắn thật không ngờ Khương công tử vốn luôn cao ngạo, không coi ai ra gì lại lựa chọn cách bỏ chạy như thế.

***

Trên đường cái Chu Tước, mười mấy kỵ sĩ bảo vệ một chiếc xe ngựa đang chạy, chuông treo dưới tuấn mã phát ra những tiếng vang thanh thúy, móng ngựa đạp đạp, bánh xe lộc cộc, tất cả kỵ sĩ chung quanh đều có khí thế, vừa nhìn là biết đệ tử nhà giàu có xuất hành, có người đi trên đường vô thức đều dạt hết vào bên đường.

Bỗng nhiên, phía trước có một con khoái mã toàn thân đen thùi không có một chút tạp mao nào đang phi như bay tới, ngăn cản đội ngũ kia. Xe ngựa và hộ tống liền ngừng lại trên đường. Bọn họ ngừng lại, người bên ngoài tự giác vòng sang hai bên mà đi, đường Chu Tước chiều rộng trăm bước, ai sẽ buồn chán nhàn rỗi tự tìm xui xẻo ở trước mặt những con cháu nhà giàu này chứ.

Lạc Dương nhiều quý tộc mới nổi, Trường An nhiều nhà có tiếng lừng lẫy, nói đến nội tình, còn phải là Trường An.

Kỵ sĩ cản đoàn xe ở trước xe ngựa kể rõ tin tức mà gã nghe được. Xe ngựa vẫn buông rèm, im ắng, hai bên còn có một kỵ sĩ đi theo xe ngựa, tay dài tới thắt lưng, tư thế oai hùng, chính là Độc Cô Vũ.

Nghe kỵ sĩ kia báo cáo tình hình xong, Độc Cô Vũ nhướng mày, dùng cán roi ngựa gõ nhẹ vào tay vịn của xe, trầm ngâm nói:

- Lư Tân Mật dám chọn cách chạy trốn ư, thật là ngoài dự liệu của ta! Bốn chiếc xe ngựa, hắn sẽ chạy về hướng nào? Là ra Bắc Môn, đi Đồng Quan, hoặc là quay về Phạm Dương, thậm chí là chạy về quê nhà Phạm Dương; hay là ra Đông Môn, qua Lam Điền Quan nhập quan nội? Hay là rời từ Nam Môn...

Rèm xe từ từ cuốn lên, thuyền nương thu tay lại, một lần nữa nghiêng người ngồi vào chỗ của mình.

Ninh Kha cô nương ngồi ở giữa xe, trên đầu đội "Thiển Lộ", chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú xinh xắn. Nàng ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Vì sao huynh không nghi ngờ hắn chạy hướng tây?

Độc Cô Vũ lắc đầu, nói:

- Không có khả năng! Tây Vực rối loạn, chính là địa bàn của Thẩm Mộc...

Nói đến đây, ánh mắt Độc Cô Vũ đột nhiên sáng lên, hưng phấn nói:

- Ý muội là...hắn sẽ dùng phương pháp trái ngược, sẽ đi theo phương hướng mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới, như vậy càng có khả năng...

Ninh Kha cô nương thờ dài, nhẹ nhàng vén Thiển Lộ lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, ánh tà dương chiếu vào gương mặt nàng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, mái tóc đen nhánh mượt mà.

- Huynh, đây không phải là đại quân xuất phát, cho nên, phân tích hắn chạy hướng nam hay là hướng bắc đều vô nghĩa. Hắn khinh xa đơn giản, tùy thời có thể thay đổi, nơi đường nhỏ chính là nơi hắn thật sự muốn đi. Cho nên, hắn căn bản trước đó không cần phải chạy ở hướng nào, hắn chỉ cần chạy đi, càng đi sẽ gặp càng nhiều đường, khi đó dù là hắn có chạy hướng nào, cũng không có khả năng tìm được hắn.

Độc Cô Vũ trố mắt:

- Vậy..vậy làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải nói, chỉ cần Dương Phàm đuổi theo xe không có người cần tìm, vậy thì không bao giờ ...bắt được hắn rồi?

Ninh Kha nhẹ nhàng ngước cằm thanh tú lên, hàng mi mềm mại khẽ chau lại:

- Sĩ tộc Sơn Đông biết rõ hành vi đê tiện, thủ đoạn bỉ ổi của hắn, nhưng cũng không muốn hắn chết trong tay Dương Phàm, sẽ khơi dậy toàn bộ Lư thị trả thù, cho nên căn bản không cần đuổi theo, bằng không thì...

Ninh Kha nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:

- Bọn họ hoàn toàn quên thê tử của Dương Phàm còn đang ở trong tay Khương công tử, trong mắt bọn họ, một phụ nhân, luôn luôn không quan trọng. Lẽ nào bọn họ đến giờ không rõ, người nhà đối với Dương Phàm quan trọng cỡ nào?

Độc Cô Vũ cười khổ:

- Điều này cũng không trách bọn họ được, dọc đường đuổi theo Dương Phàm đã làm cho cục diện rối rắm rồi, mấy lão già đó đã choáng váng đầu óc rồi, chỉ sợ bọn họ cả đời chưa bao giờ chật vật như lần này. Trước đây bọn họ đã từng gặp phải người nào như vậy đâu?

Khóe miệng Ninh Kha khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung, dịu dàng nói:

- Muội tình nguyện, nam nhi khắp thiên hạ đều là người như vậy!

- Tiểu muội...

Ninh Kha vươn ngón tay dài nhỏ, chỉ về phía trước, nói:

- Huynh dẫn người đuổi phía trước, ra khỏi thành có một quan đạo dài, có một lối rẽ, bọn họ chỉ có thể dọc theo đường lớn mà đi, khoái mã đuổi theo, có thể vượt qua được.

Độc Cô Vũ mừng rỡ:

- Muội cho rằng hắn sẽ đi đường này?

Trước nay Độc Cô Vũ chưa từng hoài nghi trí tuệ của tiểu muội mình, nếu nàng nói Khương công tử đi đường này, thì Độc Cô Vũ tin tưởng Khương công tử nhất định đang chạy trốn ở con đường phía trước.

Ninh Kha nói:

- Không có gì là không đúng cả., Dương Phàm trước tiên chặt đứt một hướng xe ngựa của bọn họ rồi, hắn lại đích thân đuổi theo xe ngựa hướng bắc, hiện tại chỉ còn hai đường hướng tây và hướng nam thôi...

Độc Cô Vũ nói:

- Vậy vì sao ta phải đuổi theo hướng nam?

Ninh Kha nói:

- Bởi vì hiện tại chúng ta gần cửa nam nhất.

Độc Cô Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì cười khổ nói:

- Ta hiểu rồi.

Y quay ngựa, quát lớn:

- Để lại vài người bảo vệ tiểu thư, những người khác đi theo ta!

Độc Cô Vũ vung roi quất ngựa, phóng theo dọc đường cái Chu Tước thẳng tắp rộng rãi đi về phía Minh Đức Môn, hơn mười kỵ sĩ phía sau đuổi theo, trong lúc nhất thời tiếng chân như sấm, mơ hồ toát lên sát khí.

- A Tứ!

Ninh Kha gọi là kỵ sĩ đến báo tin vẫn chưa đi:

- Ngươi lập tức đi Vi gia, mời bọn họ đến ngoài thành tây để truy bắt, nếu bọn họ không muốn chính diện xung đột, thì thả Lư Tân Mật và một con ngựa là được, nhưng phải cứu Tạ Tiểu Man lại. Nói cho bọn họ, công danh lợi lộc không động được tâm của Dương Phàm đâu, trong lòng người này, người thân chính là TRỜI!

- Vâng!

A Tứ lập tức lên ngựa phóng đi.

Ninh Kha dựa vào đệm, khẽ thở dốc, lát sau thì thầm:

- Địa khu Quan Trung, với thế lực Vi gia lớn nhất của ông ta, muốn có lợi ích, chỉ cần ra sức một chút là được.

Thuyền nương nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, lo lắng nói:

- Tiểu thư, chúng ta quay về phủ chờ tin tức.

Ninh Kha lắc đầu yếu ớt nói:

- Chờ, là một cảm giác rất dày vò. Đi theo đại huynh đi, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, nhưng phải thấy kết quả, ta mới an tâm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.