C
Tiểu Man giật mình nhìn Lục Bá Ngôn, nàng thật sự không ngờ vị lão già tóc bạc này lại có một cội nguồn sâu xa với Thái sư phụ của chồng mình.
Dường như Lục Bá Ngôn đang trong tình trạng hồi tưởng, không phát hiện được chiếc xe đã quẹo vào con đường nhỏ đầy khập khểnh:
- Cuối đời Tuỳ đại loạn, mười tám lộ Phản vương, sáu mươi bốn lộ Yên trần bảy mươi hai Đại đạo gia, quần hùng cùng nổi dậy, khói lửa chiến tranh khắp mọi nơi.
- Những người này sẽ hùng cứ ở đó hoặc là cựu thần trong triều Tùy, thấy một đám hùng hổ, thật ra không hẳn có kiến thức, không hẳn có dã tâm, mà chỉ là do thích nghi với hoàn cảnh loạn lạc mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể làm hoàng đế một vùng đất, căn bản không thể có thành tựu thống trị.
- Trương Tam Gia cũng thế, Trương Tam Gia là con trai của thủ phủ Dương Châu Trương Quý Linh, có của cải giàu ngang một nước lại có thao lược văn võ song toàn, chỉ tiếc ông ta chỉ là thương nhân, trong lúc nhất thời không thể kéo nổi một đội quân, Trương Tam Gia liền lánh sang một đường đi mới, dựa vào một sự hào khí và một thân kinh nghề nghiệp nên đã trở thành Tổng Biều Bả Tử Lục Lâm!
Lục Bá Ngôn nhớ lại, vẻ mặt có chút hưng phấn:
- Nha đầu, khi đó Lục Lâm không giống như bây giờ, hiện giờ Lục Lâm không xứng được gọi là Lục Lâm, ba năm mươi người hại dân hại nước lẩn trốn trong rừng sâu núi thẩm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008772/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.