Chương trước
Chương sau
C
Tiểu Man giật mình nhìn Lục Bá Ngôn, nàng thật sự không ngờ vị lão già tóc bạc này lại có một cội nguồn sâu xa với Thái sư phụ của chồng mình.

Dường như Lục Bá Ngôn đang trong tình trạng hồi tưởng, không phát hiện được chiếc xe đã quẹo vào con đường nhỏ đầy khập khểnh:
- Cuối đời Tuỳ đại loạn, mười tám lộ Phản vương, sáu mươi bốn lộ Yên trần bảy mươi hai Đại đạo gia, quần hùng cùng nổi dậy, khói lửa chiến tranh khắp mọi nơi.

- Những người này sẽ hùng cứ ở đó hoặc là cựu thần trong triều Tùy, thấy một đám hùng hổ, thật ra không hẳn có kiến thức, không hẳn có dã tâm, mà chỉ là do thích nghi với hoàn cảnh loạn lạc mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể làm hoàng đế một vùng đất, căn bản không thể có thành tựu thống trị.

- Trương Tam Gia cũng thế, Trương Tam Gia là con trai của thủ phủ Dương Châu Trương Quý Linh, có của cải giàu ngang một nước lại có thao lược văn võ song toàn, chỉ tiếc ông ta chỉ là thương nhân, trong lúc nhất thời không thể kéo nổi một đội quân, Trương Tam Gia liền lánh sang một đường đi mới, dựa vào một sự hào khí và một thân kinh nghề nghiệp nên đã trở thành Tổng Biều Bả Tử Lục Lâm!

Lục Bá Ngôn nhớ lại, vẻ mặt có chút hưng phấn:
- Nha đầu, khi đó Lục Lâm không giống như bây giờ, hiện giờ Lục Lâm không xứng được gọi là Lục Lâm, ba năm mươi người hại dân hại nước lẩn trốn trong rừng sâu núi thẩm, những ngày tháng gian khổ đó… ha ha trôi qua còn không bằng tên ăn mày. Lúc đó thiên hạ đại loạn, những con đường Lục Lâm khác ít nhất cũng có ba đến năm ngàn nhân mã, chiếm núi treo trại, thong dong tự tại một phương!

- Ha ha, chiêu số của Trương Tam Gia không sai, ông ta chỉ có thể nương tựa vào một nghĩa quân khác, nhiều nhất cho người khác tranh đấu giành thiên hạ! Trương Tam Gia làm không được chuyện đoạt quyền soán ngôi, lại không muốn khuất cư thiên hạ, chuyện có thể làm duy nhất chính là tập trung toàn bộ hào kiệt ở khắp nơi Lục Lâm cùng một chỗ. Chuyện này người khác muốn làm cũng làm không được, chỉ có Trương Tam Gia mới có thể khiến cho các anh hùng tâm phục khẩu phục.

- Đáng tiếc cho dù Tam Gia có trí óc rất tuyệt vời nhưng ông ta chỉ bôn ba trong núi Ngũ Nhạc, thu phục hào hùng ở Lục Lâm cũng không phải là chuyện dễ, chuyện này hao phí rất nhiều thời gian của ông ta, chờ đến khi ông ta thực sự trở thành Tổng Biều Bả Tử và tập hợp toàn bộ anh hùng hào kiệt hội tụ dưới cờ Tam Sơn Ngũ Nhạc thì thiên hạ đã thay đổi!

Lục Bá Ngôn thở dài tiếc hận mà nói:
- Mười tám lộ phản vương đều là những người đàn ông có huyết tính anh hùng dângian, sao có thể đùa bỡn quyền mưu? Không hợp! Vương Bá chi nghiệp không phải ở võ công mà ở trí lực! Ha ha, ta không có nói chuyện này, đây là Tam Gia nói với ta. Khói lửa nổi lên bốn phía, Đại Tuỳ bao vây xung quanh tiễu trừ, thực lực của một nước đại thương, lúc này Lý Uyên người Thái Nguyên mới có cơ hội khởi sự.

- Lật đổ Đại Tuỳ không chỉ là công của một nhà Đường Vương, ở một mức độ nào đó, họ chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, ở thời điểm mấu chốt chọc ra một dao đánh đổ Đại Tuỳ, tiêu diệt các lộ phản Vương, Lý gia chiếm được nhiều ưu thế nhất. Tuy nhiên, họ sớm không phản muộn không phản lại chọn ngay một thời điểm tốt nhất, đây không phải chứng minh người Lý gia rất tinh mắt sao? Việc phản Vương này bại cũng không oan!

- Đợi Tam Gia chinh phục các hảo hán ở Tam Sơn Ngũ Nhạc, nhưng số mệnh của thiên hạ lại đã hội tụ trên tay Lý gia, Tam Gia suy nghĩ rất nhiều ngày, cân nhắc được mất cuối cùng kết luận, cho dù lúc này có khởi sự cũng chỉ chôn vùi tính mạng của các huynh đệ hảo hán, cho nên ông ta bỏ cuộc! Hắc! Không ngờ ông ta lại bỏ cuộc!

Khuôn mặt Lục Bá Ngôn có chút khác thường, hai mắt sáng ngời có thần, khen ngợi Tiểu Man:
- Tất cả các hào kiệt ở Tuỳ mạt đều là những người đàn ông có tâm huyết, là những người tính cách trung thực, nhưng đã huỷ đi căn cơ của Đại Tuỳ, mai mối cho người khác. Chính là những người như Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Nguỵ Trưng, Lý Tích, mỗi một người đều là mũi nhọn, giảo quyệt, những chuyện chịu thiệt mắc mưu vĩnh viễn cũng không tìm ra họ, ai có tiền đồ thì theo người đó, người tức thời mới là trang tuấn kiệt! Nhưng bọn họ có ai vượt qua được Tam Gia?

Lúc này Lục Bá Ngôn không giống một lão già tóc bạc, thần thái điên cuồng này giống như một fan hâm mộ sùng bái một đại minh tinh vậy:
- Tam Gia nhấc lên được buông xuống được, biết rõ không thể làm thì bỏ đi, chẳng lo sợ trước đây ông ta đã bỏ ra nhiều tâm huyết như thế, lòng dạ khí phách này ai có thể sánh bằng?

Tiểu Man hỏi:
- Ông… chính là muốn cùng Cầu Nhiêm Khách đánh người trong thiên hạ?

Lục Bá Ngôn cười híp mắt gật đầu có vẻ rất yên tâm nói:
- Đương nhiên! Lúc Tam Gia được thăng làm Tổng Biều Bả Tử Lục Lâm, Lục mỗ chỉ là thảo đầu vương của một vùng núi, hơn nữa lão phu chính là thủ lĩnh duy nhất trong các lộ thủ lĩnh được Tam Gia chỉ điểm võ công!

Lục Bá Ngôn nói tới đây, theo bản năng ưỡn ngực ra đầy vẻ tự hào.

Lông mày đen của Tiểu Man hơi nhăn nhăn lên, nghi ngờ nói:
- Ai ai cũng biết rằng Cầu Nhiêm Khách chưa từng khởi binh, đã kết luận rằng đại cục của thiên hạ đã định. Ông ta không đồng ý tranh giành vương vị cùng Lý Thế Dân, cũng không muốn xưng thần dưới trướng Lý Thế Dân, từ lúc xua binh ra biển xưng vương một đảo, ông… sao không theo ông ta?

Lục Bá Ngôn khoát tay nói:
- Đi cùng Tam Gia đều là các thuộc hạ dòng chính của ông ấy. Lục mỗ cũng là thủ lĩnh của một vùng núi, ta đi rồi thì lớp huynh đệ cùng sinh ra tử với ta thì sao? Cha mẹ thê tử con cái cả nhà của họ biết sao đây? Hắc, không bao lâu quả đúng như lời nói của Tam Gia, Lý Gia được thiên hạ, sau đó đã có thể dễ dàng lấy được Lục Lâm, mọi người đều tan vỡ quay về Điền Viên, các anh hùng hào kiệt Lục Lâm uy phong nhất thời liền bị phân tán khắp mọi nơi.

Lục Bá Ngôn nói đến đây, dường như giọng nói rất vang dội đã đánh thức đứa bé đang ngủ say. Đứa bé nhắm mắt liền oa oa khóc lớn tiếng lên, Tiểu Man luống cuống tay chân vội nhẹ nhàng đung đưa cậu, dịu dàng dỗ dành. Đáng tiếc đứa bé này cũng không chịu thua khóc càng ngày càng lớn.

Tiểu Man do dự một chút quay lưng đi lặng lẽ cởi áo ra. Tuy rằng trong xe có một người đàn ông nhưng người này tuổi đã cao có thể làm ông của nàng, hơn nữa đứa bé khóc khiến nàng đau lòng, lúc này cũng không thể kiêng kị nhiều như thế.

Ai ngờ đứa bé này đụng phải điều gì quái rở, núm vú được nhét vào miệng lại bị nó nhè ra, vẫn cố khóc lớn gào thét, mắt thấy con nhắm mắt nhưng nước mắt tràn đầy mặt đã khiến Tiểu Man đau lòng, lại không biết nguyên nhân vì sao đứa bé lại khóc lớn tiếng như thế.

Trong lúc cảm hứng của Lục Bá Ngôn dâng cao thì bị thằng bé này cắt đứt, tai nghe thấy đứa bé khóc đến xé ruột xé gan, lông mi trắng của Lục Bá Ngôn hơi nhíu nói:
- Cô hãy xem xem sợ thằng bé này đái hoặc ị đó, thân mình không thoải mái cũng sẽ khóc lớn kêu to đấy.

Tiểu Man được ông ta nhắc nhở vội đặt đứa nhỏ xuống mở tã ra, thằng nhóc này đái, nước tiểu ngâm mông làm sao đứa nhỏ thoải mái được? Tiểu Man lúng túng, chân tay luống cuốn nói:
- Chuyện này.. Giờ phải làm sao đây?

Mẫu thân mới trở thành mẹ một ngày cộng thêm bên người không có trưởng bối nhắc nhở, căn bản không biết chăm sóc đứa con thế nào.

Lục Bá Ngôn không biết nên khóc hay nên cười, miễn cưỡng đến gần chút nói:
- Để lão phu vậy!

Tiểu Man vội buộc lại quần áo nhường chỗ cho Lục Bá Ngôn, Lục Bá Ngôn vui sướng nhìn đứa bé to béo hoa chân múa tay khóc méo máo, nói với Tiểu Man:
- Đáng lẽ nên chuẩn bị tấm vải mềm chút chứ…

Tiểu Man không nói hai lời liền kéo mấy miếng vải lót ở trong bao ra, Lục Bá Ngôn nhận lấy miếng vải rồi mở ra, xếp thành một hình tam giác đặt trên đệm và ẫm đứa bé ra khỏi tấm tã lót cũ đưa cho Tiểu Man, lấy tấm vải hình tam giác ra đặt kế bên cậu ta, sau đó bồng lại đứa bé rồi đặt lên, chỉ hai ba cái đã quấn xong tã cho cậu bé.

Ông ta đem đứa bé được quấn tã kỹ càng trả lại Tiểu Man, thằng bé mới vừa được thay “quần áo sạch” và được mẫu thân vỗ vỗ vài cái vào mông, tuy rằng cái miệng dẹt nhỏ nhắn vẫn còn mếu xêu và nước mắt chảy lưng tròng nhưng đã hết khóc, Tiểu Man không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Lục Bá Ngôn vịn vào miệng vết thương cười ha hả nói:
- Đứa con của cô đúng là biết điều đấy. Đứa cháu chắtcủa lão phu chắc bướng bỉnh hơn thế, không có chuyện gì cũng khóc, khóc đến lão phu tâm phiền ý loạn.

Tiểu Man ngạc nhiên nói:
- Chắt trai? Ông… chắt trai?

Lông mi trắng của Lục Bá Ngôn đứng thẳng, hắc một tiếng nói:
- Cô cho rằng lão phu độc thân không có con cái sao?

Tiểu Man cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve đưa nhỏ trong lòng ngực, nhỏ tiếng nói:
- Con cháu của ông cũng giống như ông, là người trong đạo sao?

Lục Bá Ngôn lắc đầu bùi ngùi nói:
- Ai lại muốn con cháu mua bán đầu đao liếm huyết chứ? Thậm chí lão phu chỉ dạy võ công cho đứa con cả, sau này Lục gia hoàn toàn an định, đám con cháu liền không bao giờ học võ nữa… Trừ phi loạn thế, nếu không có một thân công phu thì sẽ rất vô dụng.

Lục Bá Ngôn trầm mặc một lát, trên mặt lại chậm rãi tuôn ra ý cười:
- Được công tử nương trợ, con cháu của lão phu cũng có một phần chức nghiệp, hiện tại chắt trai đã đến trường học, đọc sách biết chữ làm Tiểu tiên sinh rồi, ha ha! Lão phu rất là vui!

Trong lòng Tiểu Man vừa động, tuy rằng hi vọng không lớn nhưng nàng vẫn tiếp tục nói về vấn đề này, nếu chẳng may lay động đến lão nhân kia, cho dù không chịu thả nàng đi, nếu có thể đem đứa con trả lại cho lang quân…

Ai ngờ Tiểu Man còn chưa há mồm, một kỵ sĩ liền đuổi tới bên cạnh xe, nhanh chóng bẩm báo:
- Lục lão, có truy binh!

Lông mi trắng của Lục Bá Ngôn dựng đứng, trầm giọng hỏi:
- Dương Phàm?

Tim của Tiểu Man đập mạnh .

Kỵ sĩ kia nói:
- Có mấy chục truy binh, giống như là người của Độc Cô Thế gia.

Tâm trạng của Tiểu Man lại được thả lỏng, không lúc nào nàng không trông ngóng lang quân của mình đến cứu nàng, nhưng nàng biết Lục Bá Ngôn rất lợi hại, tuy rằng hiện giờ ông ta bị thương bộ dạng rất uể oải, nhưng ai biết ông ta còn có thể động thủ không, lại trông mong Dương Phàm đến, lại sợ Lục Bá Ngôn làm lang quân bị thương, trong lòng nàng trở nên rất mâu thuẫn.

Trước tiên Lục Bá Ngôn hơi kinh ngạc, lập tức giật mình cười nói:
- Hắc! Độc Cô Thế gia, có quyết đoán! Sơn Đông Quan Lũng nhà cao cửa rộng vô số, chỉ có duy nhất Thế gia đó là khiến lão phu bội phục.

Lúc nói chuyện đột nhiên Lục Bá Ngôn ra tay nhanh như điện, trước mắt Tiểu Man tối sầm nhất thời bất tỉnh. Chưa đợi nàng ngã xuống đất Lục Bá Ngôn đã đỡ nàng, hướng ra ngoài cửa sổ dặn dò nói:
- Nghênh đón bọn họ!

Kỵ sĩ đó nghe xong sự chỉ bảo của Lục Bá Ngôn lập tức thét lệnh xuống, xe ngựa lập tức dừng lại, bảy tám tên thị vệ đều rút ra binh khí vây quanh bảo vệ xe ngựa, bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Lục Bá Ngôn nhẹ nhàng đặt Tiểu Man lên giường, thuận tay đặt con lên lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của đứa bé, mỉm cười nói:
- Cha ngươi là truyền nhân Tam Gia, ngươi chính là đồ tử đồ tôn của Tam Gia rồi, lão phu lớn tuổi như vậy mà phải động thủ với cha ngươi là chuyện bất đắc dĩ, hiện giờ lại làm khó dễ cho đứa bé đang bú sữa mẹ như ngươi, nếu xuống dưới cửu tuyền cũng không có mặt mũi đi gặp Tam Gia rồi, ha ha…

Lục Bá Ngôn mỉm cười hai tiếng nâng tã lót lên và cẩn thận đặt con vào bên trong Tiểu Man, lúc này mới xoay người vén màn kiệu bước ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.