Sau khi bãi triều, Võ Tắc Thiên đến điện Võ Thành, tới điện chỉ nhìn lướt qua liền phát hiện ra thiếu Uyển Nhi.
Uyển Nhi là trợ thủ đắc lực của bà ta. Một ngày cũng không thể thiếu. Mỗi ngày bà ta tới điện Võ Thành, Uyển Nhi đều tới sớm hơn để đón, đem các việc cần xử lí trong ngày từ quan trọng tới nhẹ nhàng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhưng sao hôm nay nàng không có ở đây?
Võ Tắc Thiên có chút không vui, nói với mọi người:
- Uyển Nhi đâu? Sao không thấy trong điện?
Thái giám khom người nói:
- Đại gia, Thượng Quan Đãi Chiếu gần đây sức khỏe không tốt, lại bận rộn hôn sự giúp Dương thị vệ, đại gia hôm trước đã hứa cho nàng ta được nghỉ ngơi ba ngày ở quý phủ ạ.
- Ồ. Đúng rồi, đúng rồi, già rồi, già thật rồi, đến lời nói của mình còn không nhớ rõ.
Võ Tắc Thiên lắc đầu, bùi ngùi thở dài một tiếng, rồi ngồi xuống sau án.
Không có Thượng Quan Uyển Nhi tuyển chọn, đọc tấu, đưa đề nghị, Võ Tắc Thiên một mình phê duyệt nhiều tấu chương như vậy quả thực có chút mệt nhọc, mắt bà ta như hoa lên, phê duyệt một hồi, mắt đã đẫm nước.
Võ Tắc Thiên ảo não thở dài. Bà ta nặng nề viết, tựa lưng vào ghế ngồi, dùng ngón tay nhắm mắt xoa xoa mí mắt, đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới những tiếng ồn. Võ Tắc Thiên mở to hai mắt, tức giận nói:
- Ai ở bên ngoài ồn ào?
Tiểu Hải hoảng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008121/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.