Vừa nghe Dương Phàm mở miệng, con thỏ là Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, tay nắm cây bút như nắm thanh chủy thủ sắc bén. Nàng khẩn trương nhìnDương Phàm, lấy hết dũng khí, lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi thích ta, phải không?
- A?
Dương Phàm không ngờ câu dạo đầu của nàng lại nói như vậy, đây là một câukhông đầu không đuôi, khiến hắn không kịp phản ứng cứ ngây dại há mồm.
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu, nghiền ngẫm từng chữ:
- Yêu cầu của ngươi...ta..thật sự cân nhắc rất lâu...
Dương Phàm vẫn không kịp phản ứng:
- A?
Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói:
- Ta gọi ngươi tới...là muốn ...nói...cho ngươi biết ..ta cho phép ngươi....thích ta...
Thượng quan Uyển nhi đỏ mặt nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ là kế tục cắn cán bút.
- A?
Lúc này Dương Phàm mới thật sự choáng váng, hắn đứng ở đó, trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, hồi hộp cắn cán bút nửa ngày, không nghe đượcchút động tĩnh gì, liền lặng lẽ nhướn mắt lên chạm phải ánh mắt củaDương Phàm thì nàng lại càng hoảng sợ, giật mình hỏi:
- Sao ngươi còn ở đây? Ngươi còn có chuyện gì sao?
Dương Phàm mờ mịt lắc đầu, Thượng Quan Uyển Nhi như trút được gánh nặng, mặt giãn ra, nói:
- Ồ, vậy ngươi đi ra ngoài làm việc đi, ta cũng có việc phải làm!
Dương Phàm như mộng du đi ra ngoài, đi tới cửa, lại không kìm được quay đầulại, Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007864/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.