Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, nói:
- Thật không hiểuthành kiến của cô đối với ta có từ đâu, ta từng làm chuyện xấu gì sao?Mau đi về nghỉ ngơi đi, mà thấy cô say rồi, có cần ta đưa cô về không?
Tạ Tiểu Man lắc lắc đầu, nói:
- Không hề gì! Chút rượu ấy sao say được.
Nàng ngước cổ lên, lại đổ rượu vào miệng, cầm túi rượu và thịt thỏ nhét lại cho Dương Phàm, nói:
- Được rồi, ta về đây...sẽ làm như ngươi nói, uống canh giải rượu, ngâm tắm nước nóng, ngủ một giấc sẽ quên hết chuyện này!
- Ôi!
Dương Phàm giơ tay kéo lại, chưa kịp kéo thì Tạ Tiểu Man đã thả người nhảy xuống rồi.
Dương Phàm thấy nàng đã say rồi, sợ nàng đi không vững sẽ ngã, nhưng khôngngờ tuy nàng say nhưng lúc nhảy vẫn rất linh hoạt, thấy nàng vững vàngđứng yên trên mặt đất, lúc này Dương Phàm mới yên tâm.
Tạ Tiểu Man vẫy vẫy tay với hắn, nói:
- Ta đi đây!
Đi được một bước nàng lại quay lại, nói:
- Thịt thỏ ngươi nướng...hương vị...rất thân...
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Dương Phàm lắc đầu cười, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Nha đầu này thật sự là say rồi, ngay cả hương vị thơm cũng nói thành thân!
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía chân trời, nhấc túi rượu ratuống một ngụm rượu, xé một miếng thịt, lại uống một hớp rượu, dựa lưngvào thân cây, nhừa nhựa ngâm:
Chủng qua hoàng đài hạ,
Qua thục tử ly ly.
Nhất trích sử qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007862/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.