Trần Chước giáo huấn xong đứa em trai không thể khiến hắn bớt lo nghĩ, liền chạy về công ty họp, anh còn đang mong đợi em trai trở về giúp anh chia sẻ chút gánh nặng, kết quả tiểu tử này về nước chưa tới một tuần đã đem mặt mũi Trần gia triệt để quăng sạch, quả thật lố lăng! Phạt cậu mỗi chép sách thôi là đã quá nhẹ nhàng rồi!
Bất quá anh vừa bắt đầu cuộc họp không lâu, thư ký bất ngờ cầm di động tiến vào cắt ngang.
Trần Chước ở công ty vẫn luôn duy trì hình tượng nghiêm túc cứng nhắc, toàn thể tập đoàn đều biết chủ tịch ghét nhất chính là khi mình đang làm việc lại bị người khác gây cản trở, thư ký kia dám xông vào làm gián đoạn cuộc họp như vậy, nguy cơ bị đuổi việc là rất cao.
Thư ký bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của chủ tịch, cô vội vàng giải thích: "Là nhị tiểu thư gọi, hình như có việc gấp!"
Trái tim Trần Chước như chùng xuống, nghĩ thầm, không phải là đứa em trai không thể không lo nhà mình lại làm ra chuyện gì khác người nữa rồi đó chứ? Tiếp nhận cuộc gọi, còn chưa mở miệng, thanh âm trong trẻo của Trần Nhưỡng tức khắc mạnh mẽ truyền tới: "Anh, Tiểu Tửu xảy ra chuyện rồi!"
Quả thật không khác gì trực tiếp hét vào điện thoại, mà hôm nay sắc mặt chủ tịch không tốt, phòng họp vì vậy yên tĩnh lạ thường, thanh âm từ trong điện thoại truyền ra cũng thật rõ ràng đánh vào lỗ tai của tất cả mọi người. Trần Chước vừa nghe thấy một câu này, thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me-bat-tinh/1656387/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.