Chương trước
Chương sau
Trần tiểu thiếu gia ngồi ở trên xe cố gắng tìm một tính từ thích hợp dùng để miêu tả tình cảnh lúc này của bản thân.
Cậu có thể mỉm cười nói lời chúc phúc, không có nghĩa là trong lòng không có ghen tị.
Nhưng tính cách bẩm sinh cùng giáo dục từ nhỏ lại nhất định không cho cậu làm ra loại chuyện cướp người xấu xa.
Vậy nên, chạy trốn, mới là phương pháp giải thoát duy nhất.
Một người đau, so với ba người cùng đau vẫn tốt hơn.
Dinh thự của Trần gia ở vùng ngoại ô, từ trung tâm thành phố trở về nhà mất gần nửa tiếng đồng hồ. Tiểu thiếu gia vừa ngồi lên xe, đau thương không quá năm phút, liền ngủ xuyên suốt hết quá trình còn lại, mãi cho đến khi đã về đến nơi cũng không chịu dậy, tài xế gọi tiểu thiếu gia vài tiếng, người nọ hoàn toàn không để ý, chỉ thay đổi tư thế tiếp tục ngủ, chú Lý cũng không tiện đụng vào, đành phải vào nhà gọi đại thiếu gia.
Tiểu thiếu gia đang nằm mơ cũng không thể nhớ tới tối qua mình đã làm loạn ở hôn lễ như thế nào, bất quá chỉ sau một đêm, đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Trần Chước nhìn thấy đoạn video từ một người bạn gửi cho anh, tức giận đến mức không biết nên mắng cậu vì say rượu thất thố hay là vì ăn nói hàm hồ, tóm lại đường nào cũng thật khó coi.
Vậy nên thời điểm đứng ở cửa xe, dĩ nhiên cũng sẽ không ôn nhu như thường lệ, trực tiếp túm lấy cánh tay của người nọ lôi ra ngoài: "Trần Túy! Đứng lên! Ngủ gì mà như không ngủ thế này!"
Sư tử rống cộng thêm vũ lực, rốt cục đánh bật tiểu thiếu gia từ trong mộng tỉnh dậy, hai mắt cậu mơ mơ màng mang như thể say rượu chưa tỉnh: "Anh, đau..."
Trần Chước chỉ cho rằng mình dùng sức quá mạnh, vẻ mặt nghiêm khắc, lại nới lỏng tay một chút: "Trên người em đều là mùi gì thế này!"
Tổ tiên Trần thị ủ rượu lập nghiệp, cho tới thế hệ của ông Trần, tấm biển hiệu tửu nghiệp của Trần thị đã có gần trăm năm lịch sử, ông Trần bà Trần dưới gối có một trai một gái, con trai lớn tên gọi Trần Chước, con gái thứ tên gọi Trần Nhưỡng, vốn dĩ tạo thành một chữ hảo, sớm đã thấy đủ, lại không ngờ tới tổ tiên phù hộ, năm bà Trần bốn mươi tuổi lại mang thai, cũng chính là đứa út Trần Túy này đây.
*Nói tới tên của 3 anh chị em nhà này quả thật rất thú vị
Chước: Rót rượu
Nhưỡng: Ủ rượu
Túy: Say rượu
Là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình, từ nhỏ đã được ba mẹ anh chị yêu thương cưng chiều mà nuôi lớn, thật sự nâng niu như bảo bối vàng, ngậm trong miệng thì sợ tan mà cầm trong lòng bàn tay thì sợ rớt.
Suy đi nghĩ lại cậu sống qua hai mươi mấy năm, cũng chỉ có quãng thời gian du học ở Anh quốc là phải nếm trải nỗi nhớ nhà, còn lại những gì gọi là đắng cay chua chát trong đời đều chưa từng thử qua.
Ba mẹ yên tâm ném công ty lại cho con trai lớn, sau đó đến Thụy Sỹ hưởng tuần trăng mật lúc tuổi già.
Ba không có ở nhà, trọng trách quản giáo trên người Trần Chước càng thêm nặng nề.
Tuy rằng nghiêm khắc, nhưng rốt cục cũng chỉ là hổ giấy, không địch lại được cặp mắt to tròn ngấn nước đáng thương của em trai, càng không đỡ nổi trước mấy lời cầu tình của cô em gái đã có chồng.
Cho nên, Trần Túy là rất hiếm khi nhìn thấy anh hai "Hổ giấy" nhà mình thật sự phát hỏa.
Hôm nay có chút không giống.
Anh trước tiên đến phòng làm việc của lão ba lấy ra bộ Tứ Thư Ngũ Kinh, đưa tới trước mặt Trần Túy.
Trần Túy lập tức hiểu ý anh, nhất thời làm mặt khổ: "Em cũng đã lớn như vậy rồi anh còn bắt em chép những thứ này?"
Trần Chước hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Làm sai phải chịu phạt!"
Trần Túy đỏ mặt, chột dạ lên tiếng: "Em đã làm sai cái gì? Không phải chỉ là uống hơi nhiều thôi sao?!"
Hổ giấy chống nạnh nói: "À, ra là uống hơi nhiều thì có thể nói xằng nói bậy là có thể quậy phá hôn lễ của người ta sao?!"
"Hả cái gì cái gì? Anh nói cái gì? Em nói xằng nói bậy khi nào?"
Trần Chước cầm di động lên, mở ra đoạn video đưa tới trước mặt Trần Túy.
Mà người ở trong đoạn video, đầu tiên là ở tại hôn lễ chúc đôi tân nhân "Ngậm cười chín suối", sau đó lại nói bóng nói gió mắng chửi người ta là đồ con heo, cuối cùng còn giống như côn đồ lưu manh ngã lăn ra đất vừa khóc vừa cười, hoàn toàn say rượu làm càn!
Trần Túy: "..."
Nếu dưới đất xuất hiện một cái lỗ, cậu nhất định sẽ không chút chần chừ mà nhảy vào.
Hiện tại cậu đã hiểu vì cái gì sáng nay Lâm Kiêu Lam lại gấp rút muốn nói rõ ràng với mình như vậy.
Trải qua trận nháo loạn tối qua, cậu khẳng định là bị học trưởng phân loại thành "Nhân vật nguy hiểm sẽ phá hoại hôn nhân của mình" mất rồi. (Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất tại Wattpad)
Trần Chước nói: "Có biết sai ở đâu không?"
Trần Túy cúi đầu, không dám nhìn anh trai nhà mình.
Giờ phút này trong đầu cậu chỉ có một ý niệm:
Rượu giả hại người!
Trần Chước rút ra hai quyển sách ném tới trước mặt Trần Túy: "《 Đại Học 》《 Trung Dung 》mỗi ngày chép năm lần, có ý kiến gì không?"
Trần Túy lập tức mặt dày phản đối: "Nhiều quá!!! Ba lần thôi!"
"..."
"Vậy bốn lần! Không thể thêm được nữa đâu!"
"Mười lần! Chép không xong không cho ra ngoài. Ở nhà sống yên ổn, tu thân dưỡng tính."
Trần Túy giãy dụa nói: "Anh, anh! Em méc mẹ anh khi dễ em!"
Trần Chước liền nói: "Nói mới nhớ, nếu đoạn video này đưa cho ba ba xem, em đoán ông ấy sẽ làm gì?"
Ông Trần quả thật nghiêm khắc đến đáng sợ. Vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười của Trần Túy, cậu nghịch ngợm đẩy đứa nhỏ nhà hàng xóm ngã xuống đài phun nước, kết quả đứa nhỏ ấy trở về nhà thì cảm mạo phát sốt, ông Trần sau khi biết tin liền lấy thước kẻ đánh Trần Túy đến kêu gào nức nở, mặc kệ bà Trần khuyên can cách mấy cũng không dừng tay.
Cuối cùng, cũng không biết là do Trần Túy sức đề kháng kém hay là vì ngày đó gào thét quá dữ dội, mấy vết đỏ trên mông căn bản không quá nghiêm trọng lại bị viêm, nửa đêm phát sốt tận 39 độ, nếu không phải chị ba Trần Nhưỡng lén lấy kẹo muốn đi dỗ dành em trai, có lẽ sẽ không phát hiện được. Tiểu thiếu gia nhập viện hai ngày tình hình vẫn không chút cải thiện, bà Trần ôm con khóc đến hai mắt sưng húp, ông Trần làm sao có thể ngờ tới chính mình lại đem đứa con bảo bối đánh thành như vậy, ông rõ ràng không có nặng tay a! Vừa tự trách lại vừa lo lắng, cuối cùng vẫn là phải mời một bác sĩ có tiếng đã về hưu đến khám gấp, mới phát hiện đứa nhỏ này bị suy tim bẩm sinh, cộng thêm miệng vết thương bị nhiễm trùng, nên mới xảy ra một số biến chứng.
Sau khi tiếp nhận điều trị thích hợp, lại bồi dưỡng thân thể, qua hơn nửa năm mới khống chế được bệnh tình.
Từ đó về sau, ông Trần cũng không dám lần nữa xuống tay với Trần Túy, chính là đứa nhỏ này trong suốt thời kỳ nổi loạn đã làm ra rất nhiều trò nghịch ngợm, tính tình Trần Túy lại bốc đồng, cách vài ba ngày là gây tai họa ở bên ngoài, sống một cuộc sống tiểu bá vương khinh nhờn thiên hạ. Ông Trần cực kỳ tức giận, lại không dám đánh không dám mắng, chỉ đành bắt cậu chép Tứ Thư Ngũ Kinh, dựa theo mức độ phạm sai lầm mà cân nhắc chép mấy lần, có một lần vô cùng nghiêm trọng, nhốt ở trong nhà chép sách hết một tuần lễ.
Tư tưởng của tổ tiên đại khái là có công hiệu bồi dưỡng nhân tính, Trần Túy cuối cùng chép đến có thể đọc làu làu, tính tình cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Thời gian nổi loạn của tuổi dậy thì qua đi, tiểu bá vương của Trần gia lúc này đã lột xác thành phiên phiên công tử. (Đại khái là từ nghịch ngơm trở thành nhẹ nhàng nhanh nhẹn)
Mặc dù vậy, trận đòn thuở thơ ấu ngày đó vẫn như cũ hằn sâu trong ký ức của Trần Túy. . ngôn tình hoàn
Do đó, tiểu thiếu gia tung hoành ngang dọc của Trần gia sợ nhất chính là ông ba "Nghiêm khắc" của mình.
Vừa nghe thấy anh hai muốn tố cáo tội trạng của mình cho lão ba, Trần tiểu thiếu gia lập tức kinh hãi, nhanh chóng tìm một cái cớ khác: "Trong người em khó chịu, em thấy không khỏe!"
Nhưng Trần Túy hai má đỏ hồng, trông khí sắc thật sự rất tốt, pheromone cũng phá lệ nồng đậm, nói không khỏe ai tin?
Trần Chước chỉ cho rằng cậu đang xài khổ nhục kế, lại giảng đạo thêm một phen, cuối cùng bỏ lại một câu "Hôm nay không chép xong một lần không cho ăn cơm", sau đó đóng cửa phòng làm việc lại, thong thả rời đi.
Trần Túy cảm thấy chính mình thật sự không ổn lắm. Dục vọng của kỳ phát tình không ngừng tra tấn cậu, nhưng mà tuyệt đối không thể nói rõ với anh hai, chỉ sợ bị anh nhìn ra điểm khác thường trên cơ thể.
Cậu thành thật chép qua hai trang, một lòng mong muốn đạt tới cảnh giới "Tâm tĩnh tự nhiên lương*", kết quả trang thứ ba vừa mới chép được nửa câu, tay đã rung đến cả bút cũng cầm không được.
Thuốc ức chế, cậu cần một ống thuốc ức chế!
*Tâm tĩnh tự nhiên lương: Bên trong tĩnh lặng sẽ tự nhiên cảm thấy mát lành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.