Trần tiểu thiếu gia ngồi ở trên xe cố gắng tìm một tính từ thích hợp dùng để miêu tả tình cảnh lúc này của bản thân.
Cậu có thể mỉm cười nói lời chúc phúc, không có nghĩa là trong lòng không có ghen tị.
Nhưng tính cách bẩm sinh cùng giáo dục từ nhỏ lại nhất định không cho cậu làm ra loại chuyện cướp người xấu xa.
Vậy nên, chạy trốn, mới là phương pháp giải thoát duy nhất.
Một người đau, so với ba người cùng đau vẫn tốt hơn.
Dinh thự của Trần gia ở vùng ngoại ô, từ trung tâm thành phố trở về nhà mất gần nửa tiếng đồng hồ. Tiểu thiếu gia vừa ngồi lên xe, đau thương không quá năm phút, liền ngủ xuyên suốt hết quá trình còn lại, mãi cho đến khi đã về đến nơi cũng không chịu dậy, tài xế gọi tiểu thiếu gia vài tiếng, người nọ hoàn toàn không để ý, chỉ thay đổi tư thế tiếp tục ngủ, chú Lý cũng không tiện đụng vào, đành phải vào nhà gọi đại thiếu gia.
Tiểu thiếu gia đang nằm mơ cũng không thể nhớ tới tối qua mình đã làm loạn ở hôn lễ như thế nào, bất quá chỉ sau một đêm, đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu.
Trần Chước nhìn thấy đoạn video từ một người bạn gửi cho anh, tức giận đến mức không biết nên mắng cậu vì say rượu thất thố hay là vì ăn nói hàm hồ, tóm lại đường nào cũng thật khó coi.
Vậy nên thời điểm đứng ở cửa xe, dĩ nhiên cũng sẽ không ôn nhu như thường lệ, trực tiếp túm lấy cánh tay của người nọ lôi ra ngoài: "Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me-bat-tinh/1656386/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.