Đoạn Trạch đưa hai người lên xe taxi, nói cho tài xế biết địa chỉ tiểu khu của Lục Miên, sau đó xe lái ra ngoài.
Sắc mặt Từ Trầm đỏ bừng vì say, anh đưa tay kéo cổ áo, trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc, anh mở hé cửa sổ xe, thông thoáng khí.
Toàn thân Lục Miên nhũn như một vũng bùn, mềm mại ghé vào trên ghé, Từ Trầm liếc nhìn cô, mái tóc dài rối bù, che kín mặt, miệng vẫn ô ô a a gì đó, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Anh không nhịn được mà đưa tay vén tóc cô ra sau tai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ đã đỏ bừng, những ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng quyến luyến lướt qua đuôi lông mày, khóe mắt, mũi,…cuối cùng là đến khóe môi cô.
Thân thể Lục Miên khẽ run lên.
Từ Trầm nhanh chóng rút tay lại, cả người liền quay ra hướng cửa sổ, không nhìn cô thêm nữa. Ánh đèn neon nhấp nháy trong đôi mắt trầm thấp của anh, phản chiếu sự phồn hoa của thành phố.
Khi Từ Trầm đưa Lục Miên về tới nhà, Diệp Lam đang đắp mặt nạ dưa chuột, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa bước ra khỏi phòng, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, hôm nay sao lại về sớm thế? Không có việc gì à?”
Khi nhìn thấy Từ Trầm, toàn thân cô ấy cứng đờ, sau đó cảm giác trống rỗng cực lớn ập thẳng vào tim! Mẹ nó, không có mặc bra!
Từ Trầm bế Lục Miên đến ghế sofa, sau đó đứng dậy nói với Diệp Lam: “Phiền cô chăm sóc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743605/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.