Sắp đến cuối năm, Thẩm Ôn Lương tổ chức cho cả công ty MT ra ngoại ô ăn hải sản và tắm suối nước nóng. Qua 3 tuần rượu, anh ấy ngồi vắt chéo chân trên ghế, cầm một cây tăm xỉa răng, nhân tiện kể cho những nhân viên tò mò về vị phó tổng thần bí kia một số chuyện cũ.
Họ cũng giống như Lục Miên, đối với vị phó tổng chưa bao giờ lộ mặt kia cực kỳ tò mò.
Một năm rưỡi trước, Thẩm Ôn Lương đi du lịch Cửu Trại Câu, gặp mặt anh lần đầu tiên ở chùa Bảo Tướng.
Những cây cổ thụ trong chùa cao chót vót, tựa như những lữ khách tới hành hương. Thẩm Ôn Lương đứng ngoài lư hương hút thuốc, chờ vợ mình vào chùa cầu nguyện.
Khi ngẩng đầu lên, bốn phía đều là những làn khói dày đặc bốc lên, hòa lẫn với làn sương trắng của những ngày mưa, cùng những tiếng tụng kinh bất tận, mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng bay lên trong không khí, có sức mạnh trấn an rất tốt.
Thẩm Ôn Lương chưa bao giờ tin vào Thần Phật, anh ấy là một doanh nhân, chỉ tin vào chính đôi tay của mình, chỉ tin tưởng trời sẽ không phụ người chăm chỉ, muốn cái gì thì đi làm cái đó, còn cầu khấn thần linh phù hộ, thật sự quá mơ hồ.
Cũng chính vào lúc này, anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy Từ Trầm.
Anh đang đứng trước một hàng ống chuyển kinh*, mặc một chiếc áo choàng đơn giản, trông cực kỳ trong trẻo và yên bình sau cơn mưa, anh cụp mắt xuống, duỗi đôi bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743606/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.