Sáng hôm sau, Lục Miên nhận được cuộc gọi của Đường Tô khi cô còn đang say giấc nồng: “Bảo bối, tối nay qua nhà tớ ăn cơm.”Cô đồng ý không chút do dự, lật người lại ngủ tiếp, giấc ngủ này, dựa theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô, trực tiếp ngủ tới 3 giờ chiều…
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy khỏi giường, đầu óc hỗn loạn, đa số thời gian đầu óc cô đều trong trạng thái mơ hồ mơ màng, cô cũng không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa mở máy tính lên và viết code rồi. Nhớ lại năm đó, cô là đại thần ngành Khoa học Máy tính của Đại học F, không có học sinh cùng lớp nào có thể như cô, ngay từ năm nhất đã có thể làm ra game bán kiếm tiền…
Bây giờ nghĩ lại, như trải qua mấy đời, Lục Miên khi đó và bây giờ, như hai người khác nhau.
Đứng ở trước gương, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc dài đen bù xù như cái ổ quạ của mình, thản nhiên đánh răng, mặt còn hơi sưng, trên trán có vài cái mụn do thức khuya nhiều.
Tiều tụy quá trời!
Hình như buổi sáng cô nhận được cuộc gọi của Đường Tô, nói cái gì ấy nhỉ?
Cô gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, à, ăn cơm… Được đấy, không cần chuẩn bị cơm tối nữa, nhàn hẳn.
Lục Miên tùy tiện rửa mặt, bôi chút kem dưỡng da, cũng lười không thèm trang điểm, bật máy tính chơi vài trò chơi đến tối, rồi lúc đó mới mặc áo khoác trực tiếp đi ra ngoài.
Nơi Đường Tô đang sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743604/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.