Sáng hôm sau, Lục Miên bị đau bụng mà tỉnh dậy.
Nhận thấy có thể là “bà dì” đến thăm, cô chật vật đứng dậy khỏi giường, mở tủ lấy một gói băng vệ sinh rồi đi dép lê vào phòng vệ sinh. Quả nhiên là “bà dì” đến, hơn nữa còn mang theo một loạt những cảm giác khó chịu, không thể chống cự, bụng của Lục Miên đau như kim đâm.
Thím Chu đã chuẩn bị nước đường đỏ cho cô, quan tâm hỏi cô có muốn xin nghỉ học hay không, Lục Miên lắc đầu: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ ngồi trong lớp thôi, cũng không quá khó chịu.”
Trước khi đến trường, cô còn đặc biệt cầm theo một gói băng vệ sinh cho vào cặp, ngày đầu tiên sẽ ra khá nhiều.
Trên xe bus xóc nảy, Lục Miên cảm giác được phía dưới như có một cơn sóng dâng trào cuồn cuộn….khó khăn lắm mới đến trường, Lục Miên chưa kịp đặt cặp xuống, liền đi vào phòng vệ sinh, may mắn băng vệ sinh thấm hút rất tốt, không có làm bẩn quần cô.
Sau khi thay băng vệ sinh, cảm giác như được tái sinh vậy.
Trở lại lớp học, cô lấy sách Ngữ Văn luyện đọc buổi sáng ra và bắt đầu học thuộc thơ.
“Qua sông hái phù dung.
Đầm lan nhiều cỏ ngát.
Hái rồi biết tặng ai?
Ngoảnh đầu vọng cố hương.
Nhớ tới người xa cách.
Đường dài sao xa tắp.
Chung lòng mà ly biệt.
Suốt đời u hoài mãi.” (Bản dịch Diệp Luyến Hoa)
“Chung lòng mà ly biệt, suốt đời u hoài mãi….” Đọc đến đây, Lục Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743346/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.