Sau khi thay xong băng vệ sinh, Lục Miên thở phào nhẹ nhõm, chiếc quần đồng phục bị dính một vết đỏ, tuy chỉ to bằng đầu móng tay, nhưng chiếc quần có màu nhạt, đậm trên nền nhạt cũng đủ dọa người.
Lục Miên liên tục dùng nước để cọ rửa, kết quả khiến mặt sau chiếc quần ướt đẫm, giống như vừa tè ra quần vậy.
Sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Từ Trầm vẫn còn đứng ở hàng lang, thấy cô đi ra, anh liền hỏi: “Xong rồi?”
“Ừm.”
Sự thành thục trong việc xử lý loại chuyện này của Từ Trầm khiến cảm giác xấu hổ và khó chịu trong lòng Lục Miên dần dần biến mất, bây giờ cô chỉ còn lại cảm giác vui vẻ khi sống sót qua hoạn nạn.
Từ Trầm nhận thấy phía sau quần của cô bị ướt một mảng lớn, nên nói với cô: “Đi thôi, ra sân thể dục hong cho khô.”
Lục Miên cũng có ý này, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
“Cậu quay lại lớp đi, đi quá lâu thì cô Lưu chắc chắn sẽ tức giận.” Đi tới cầu thang thì Lục Miên nói với Từ Trầm.
“Cô ấy đã tức giận rồi.” Từ Trầm nhún vai: “Nếu bây giờ quay lại, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao.” Nhưng nếu bây giờ cả hai người cùng nhau đi đến sân thể dục trong giờ học, e rằng rắc rối sẽ càng lớn hơn. Bây giờ các giáo viên đề phòng nghiêm ngặt việc yêu sớm, giữa nam sinh và nữ sinh đều phải duy trì một khoảng cách nhất định, tránh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743347/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.