“Trong kho... không còn đủ m.áu nữa...”
Thịch!
Trái tim hắn bỗng đập lệch nhịp. Hắn hít sâu một hơi, con ngươi đã tối đen, nhuốm màu lạnh lẽo.
Cũng may bản thân hắn đã dự liệu chuyện này từ trước, chỉ là hắn không ngờ nó lại thực sự xảy ra. Rút điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gọi đi một cuộc điện thoại. Người đã được chuẩn bị từ trước lập tức được dẫn lên.
Hắn nhìn bác sĩ, nôn nóng vô cùng:
“Ở đây có người thuộc nhóm m.áu AB-, xin hãy truyền máu cho cô ấy.”
Mạc Đình Cảnh lần đầu tiên cầu xin sự giúp đỡ từ những người xa lạ. Hắn xuống nước, cúi đầu chỉ vì người con gái hắn yêu, người mà đang trong cơn nguy kịch tại phòng sinh.
Bác sĩ cũng không chút chần chừ, nhanh chóng kiểm tra nhóm m.áu rồi tiến hành truyền m.áu ngay lập tức.
Thấy mọi chuyện đã trở nên ổn định hơn, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế nhựa. Thiệu Phong, người đem người truyền m.áu đến, trông thấy vậy cũng chỉ cười cười.
Anh mở miệng trêu chọc:
“Khiếp thật.”
“Đã dự liệu đủ cả rồi mà cậu vẫn lo sốt vó lên là sao?”
Mạc Đình Cảnh hừ lạnh, lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Hắn cất giọng trầm khàn: “Kẻ không có vợ như cậu thì làm sao hiểu được.”
Hắn vừa dứt lời, tia sáng trong đôi mắt Thiệu Phong lập tức trở nên ảm đạm. Đáy mắt rất nhanh đã thấp thoáng nỗi buồn.
Không có vợ ư?
Không!
Thiệu Phong có vợ, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475966/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.