Sau khi xúc động đến mức hộc m.áu, Mạc Đình Cảnh được bác sĩ kê cho một vài liều thuốc an thần, dặn hắn phải luôn cầm theo bên người, khi nào mất khống chế là phải bỏ vào miệng ngay.
Mạc Đình Cảnh muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Hắn cầm lấy túi thuốc, hỏi bác sĩ về cách giảm đau cho bà bầu, sau đó lập tức chạy đến phòng chờ sinh.
Hắn mở cửa phòng, đi đến bên giường nơi Bối Mạt đang nằm. Nhìn thấy từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán cô, lại thấy cái nhíu mày của cô, lòng hắn nhói đau.
Hắn xót, xót lắm!
Ngồi xuống ghế, một tay hắn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, chậm rãi di chuyển xuống vùng bụng đang nhô cao.
Bối Mạt hơi giật mình, nghi hoặc: “Anh làm gì vậy?”
“Mát xa bụng cho em.” Hắn nhìn bụng cô, chuyên tâm nghiên cứu xem nên bắt đầu từ đâu: “Bác sĩ nói làm vậy, em sẽ đỡ đau hơn.”
Mạc Đình Cảnh nói như vậy thật sự làm Bối Mạt xúc động muốn khóc. Trừ việc hơi già, hơi lưu manh, hơi b.iến th.ái, hơi vô liêm sỉ một chút, hơi lo nghĩ sâu xa thì hắn quả thực là người đàn ông có một không hai.
Được chính người mình yêu chăm sóc là cảm giác tuyệt vời và thỏa mãn không gì sánh bằng. Bối Mạt cũng cảm thấy như vậy. Hắn chỉ vừa mới mát xa một lúc thôi, cô đã cảm thấy đỡ đau hơn hẳn, tinh thần cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
Được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475965/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.