“Thế sau này anh... tính “làm” mấy hiệp?”
“Hm... 6,5 hiệp được không em?”
Bối Mạt: “...”, dẹp mẹ đi!
Cô buông tay, đứng phắt dậy, tức giận lườm hắn một cái, sau đó bước những bước lớn rời đi, để lại hắn ngơ ngác một mình.
Não bộ nhanh chóng hoạt động hết công suất, cuối cùng Mạc Đình Cảnh cũng phát hiện ra bản thân vừa vô tình nhấn vào nút tự hủy, cho nên mới làm cho Bối Mạt nổi trận lôi đình, tức tối bỏ đi.
Mẹ kiếp!
Hắn thật sự muốn xuyên không về quá khứ, đấm vào bản mặt đẹp trai, ưa nhìn của mình một cái cho bõ tức.
Tự trút giận lên bản thân bằng một trăm bài văn tế xong xuôi, Mạc Đình Cảnh ba chân bốn cẳng đuổi theo Bối Mạt. Sự nghiệp nằm ngủ trên ghế sofa của hắn không thể tiếp tục kéo dài không có hồi kết thế này được.
...
Bối Mạt ra đến phòng khách, vừa đúng lúc bắt gặp Bối Dực đang ngồi chiễm chệ trên ghế sofa. Ngay lập tức, đôi mặt trong veo của cô bỗng sáng rực. Cô nhanh chân chạy, ngồi xuống bên cạnh anh.
Vươn tay, nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Bối Dực, Bối Mạt hít sâu một hơi, ngữ khí vô cùng nghiêm túc:
“Anh, em muốn nhờ anh một việc.”
Bối Dực chau mày: “Việc gì?”
“Thì... thì là vụ họp phụ huynh ấy...”
Ban đầu, Bối Mạt chính là muốn Mạc Đình Cảnh đến họp, cho hắn chiêm ngưỡng một chút thành tích đáng tự hào của cô. Thế nhưng, hắn năm lần bảy lượt khước từ, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475948/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.