“Tương lai, chú có thể trở thành chồng của em gái cháu. Nhưng, cháu lại trở thành anh vợ của chú đấy.”
“Cho nên, chú à, muốn rước được bảo bối của Bối gia, trước hết phải học cách lấy lòng trưởng bối đã!”
Mạc Đình Cảnh: “...”, thật mẹ nó!
Hắn mắng thầm một tiếng, trong lòng ngay lập tức niệm cho Bối Dực một bài văn tế dài mười nghìn chữ. Xã giận xong xuôi, hắn lại coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, quay sang cười với cô.
Dù không muốn nhưng hắn thật sự phải rời đi. Hắn cần phải kiếm tiền nuôi bà xã nhỏ đang tuổi ăn tuổi học ở nhà nha.
“Tối nay có thể anh sẽ về muộn. Em cứ ăn cơm đi, không cần phải đợi anh.”
“Vâng.”
Bối Mạt ngoan ngoãn gật đầu. Mà dáng vẻ ngoan ngoãn này lại khiến hắn nảy sinh nghi hoặc, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Thế nhưng, có nghĩ thế nào hắn cũng nghĩ không ra bản thân rốt cuộc đang lo lắng điều gì. Chẳng lẽ là do hắn quá nhạy cảm rồi chăng?
Mạc Đình Cảnh quay sang nhìn Bối Dực, cắn rứt lương tâm giao lại trách nhiệm cao cả cho anh.
“Nhóc phải trông chừng em ấy cho cẩn thận, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi.” Bối Dực xua xua tay, bộ mặt mười phần ghét bỏ, cười khinh khỉnh: “Chú mau đi đi, vợ chú ngoan nhất thế giới này mà!”
Ngoan?
Là ngoan dữ chưa?
Ngoan nhưng lại lui đến quán bar, còn đè hắn ra mần thịt, lần đầu tiên hắn hiểu “ngoan nhất thế giới” là như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475949/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.